Sài Gòn chiều ấy đổ mưa bất chợt.
Mưa không quá lớn, chỉ đủ làm những người không mang dù khựng lại dưới hiên sách. Hạ Vy cũng vậy. Cô đứng nép vào mái hiên khu C của Hội sách Thành phố, tay cầm cuốn “Chúng Ta Của Sau Này” vẫn còn thơm mùi giấy mới.
Cô không biết vì sao lại chọn ngày mưa để đi hội sách. Càng không biết vì sao mình lại mua cuốn sách ấy – khi nó kể toàn chuyện chia tay và hồi ức.
Phía xa, loa phát thanh vẫn vang tiếng nhạc instrumental, lẫn lộn với tiếng rì rào của mưa, của bước chân vội và tiếng lật sách khẽ khàng. Cô kéo cổ áo, hơi rùng mình vì gió lạnh tạt ngang.
Và rồi, trong một khoảnh khắc tưởng chừng rất vô tình –
cô thấy anh.
Anh đứng cách cô chỉ vài mét, bên gian sách văn học nước ngoài. Vẫn chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ ngày nào, mái tóc cắt ngắn gọn, và ánh mắt đang chăm chú lật từng trang của một cuốn Murakami nào đó.
Không thay đổi gì cả.
Cũng như chính cô – đứng đó, trong lòng như vừa bị ai đó mở tung một ngăn kéo đã khoá.
Hạ Vy định quay đi. Cô tự nhủ, đây là Sài Gòn, nơi ồn ào đến mức một cái tên cũng có thể bị lãng quên giữa biển người.
Nhưng đúng lúc ấy, Duy An ngẩng đầu lên.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Không có tiếng gọi tên. Không có nụ cười gượng.
Chỉ là hai người từng gọi nhau là “vợ chồng”… giờ nhìn nhau như hai người lạ có ký ức chung.
“Lâu rồi không gặp.” – Duy An là người mở lời trước.
Giọng anh vẫn trầm, vẫn đủ để át tiếng mưa sau lưng cô.
“Ừ.” – Vy đáp, khẽ gật đầu, không biết nên cười hay không.
Cả hai cùng đứng dưới mái hiên, giữa một khoảng cách vừa đủ xa để không vô duyên, vừa đủ gần để không chối bỏ rằng… đã từng rất thân quen.
“Em vẫn ổn chứ?” – anh hỏi, tay vẫn cầm cuốn sách chưa trả về kệ.
“Ổn.” – Vy đáp, lần này kèm theo một nụ cười mỏng như sương.
Duy An gật nhẹ. Rồi anh chỉ vào cuốn sách trên tay cô: “Lại đọc chuyện buồn à?”
“Thói quen thôi. Em quên đổi khẩu vị.” – cô nói, ánh mắt không nhìn anh.
Thực ra, cô chưa từng thay đổi khẩu vị.
Ngay cả sau khi rời căn hộ của hai người, những cuốn sách cô chọn vẫn là về ký ức, về những mảnh tình chưa kịp vá, về những người cũ không rõ tên.
“Anh vẫn đọc Murakami?” – cô hỏi.
“Vẫn vậy. Em nghĩ anh sẽ đổi à?”
Vy bật cười khẽ. Duy An vẫn như thế – bướng bỉnh với thói quen, trung thành với những điều quen thuộc, kể cả khi nó không còn phù hợp.
Cả hai im lặng một lúc. Tiếng mưa nhỏ dần, người qua lại cũng thưa bớt.
Duy An đặt sách trở lại kệ, quay sang cô:
“Anh ra đây ngồi chút không? Quán cà phê phía sau vẫn còn mở.”
Vy nhìn anh vài giây, rồi gật đầu.
Cô không hiểu vì sao mình đồng ý. Có thể vì tò mò, có thể vì một phần yếu lòng.
Hoặc đơn giản vì… một lần đối diện thì dễ chịu hơn cả trăm lần tưởng tượng.
Quán cà phê nhỏ phía sau hội sách vẫn như xưa – bàn gỗ, ghế đệm mỏng, ánh đèn vàng và tiếng nhạc nhẹ êm dịu.
Vy gọi trà đào. Anh gọi đen đá.
Vẫn giống như những lần trước – trước cả ly hôn.
“Sáu tháng rồi nhỉ.” – An nói, tay khuấy nhẹ ly cà phê.
“Em không đếm.”
“Anh thì có.”
Vy khẽ cười, ánh mắt nhìn ra ô cửa kính đang loang giọt nước.
“Em chuyển về đâu rồi?” – An hỏi.
“Gò Vấp. Căn trọ nhỏ thôi. Nhưng đủ nắng.”
“Còn công việc?”
“Vẫn biên tập sách.” – cô nhún vai – “Còn anh?”
“Vẫn kiến trúc. Vẫn trễ deadline. Vẫn uống cà phê không đường.”
Họ cùng cười.
Lạ thật – sau ngần ấy tháng không nói chuyện, điều đầu tiên quay về không phải trách móc, mà là sự dịu dàng.
“Anh có khi nào… thấy lạ khi nghĩ về em không?” – Vy đột ngột hỏi.
An nhìn cô, lặng vài giây: “Không.
Chỉ thấy tiếc.”
Vy siết chặt ly trà, mùi đào thoảng nhẹ lên mũi.
“Tiếc gì?”
“Tiếc là…
Chúng ta đã từng có thể giữ, nhưng lại không chịu giữ.”
Mỗi lời nói ra giữa họ giờ như lội ngược dòng quá khứ.
Có những điều khi đang bên nhau, họ không đủ tỉnh táo để nói.
Nhưng khi đã cách nhau nửa đời quen – lại dễ thốt ra đến vậy.
“Em từng rất giận anh.” – Vy khẽ nói.
“Vì anh ít nói, hay vì anh hay quên những ngày đặc biệt?”
“Vì anh lúc nào cũng nghĩ… em sẽ mãi ở đó, dù anh có vô tâm đến đâu.”
An cúi đầu. Không phản bác.
“Anh nghĩ… ổn định là yêu thương.” – anh đáp, giọng trầm hơn – “Nhưng anh quên rằng, yêu thương mà không thể hiện… cũng hóa gánh nặng.”
Cô lặng im.
Có những vết thương, dù không còn rỉ máu, nhưng vẫn đau nếu ai đó chạm vào – nhất là người từng gây ra nó.
Mưa đã tạnh. Quán vắng dần.
Vy nhìn đồng hồ: gần 6 giờ tối.
“Em về nhé.” – cô nói, đứng dậy.
An gật đầu, lấy áo khoác khoác lên vai cô theo phản xạ cũ.
Vy khựng lại.
“Không cần đâu. Em quen với gió rồi.” – cô nói, nhẹ đến mức anh cũng không biết là buồn hay đùa.
Họ bước ra cửa. Không ai nói thêm gì.
Đến lúc rẽ hai ngả, An gọi:
“Vy…”
Cô quay đầu lại.
“Anh có thể… gặp em thêm lần nữa không?”
Cô nhìn anh, nửa giây ngập ngừng.
“Có thể. Nhưng lần sau, đừng gọi em bằng ký ức.
Nếu muốn gặp em… hãy đến bằng một lý do thật sự.”
Rồi cô quay đi, để lại anh đứng đó – một lần nữa, giữa những giọt nước không rõ là mưa hay sương cũ đọng lại.
Có những cuộc gặp không hẹn trước – nhưng lại khiến ta chao đảo cả thế giới đã dựng nên để quên.
Hạ Vy và Duy An… đã không còn là vợ chồng.
Nhưng khoảnh khắc ánh mắt họ gặp nhau chiều nay, rõ ràng không phải là ánh mắt của hai người xa lạ.