Thứ Hai. Một ngày sau buổi giao lưu ra mắt sách.
Hạ Vy ngồi tại quán cà phê quen góc đường Nguyễn Thái Bình, nơi có cây bàng lá đỏ đầu mùa và tường kính nhìn ra phố.
Ly bạc xỉu vẫn còn nóng. Nhưng lòng cô đã lạnh.
Trên màn hình điện thoại là email từ Studio Bélen – một đối tác sáng tạo nước ngoài, đề nghị cô sang Singapore làm việc trong 3 tháng với tư cách hoạ sĩ minh họa chính cho bộ sách trẻ em quốc tế sắp xuất bản.
Một cơ hội lớn.
Một lời mời có thể mở cánh cửa mới cho nghề nghiệp.
Nhưng cũng là… một lần nữa phải rời xa nơi đã gắn bó.
Rời xa cả người cô vừa mới học cách “làm bạn lại từ đầu.”
Chiều hôm đó, cô gặp Duy An tại một quán nhỏ trong hẻm Trần Quang Diệu.
Ánh đèn vàng dịu, bàn gỗ sơn mòn, bức tranh cũ của danh họa Lê Phổ treo lệch.
An đến sớm. Anh vẫn như cũ – không hỏi ngay, chỉ đưa cô ly trà quế nóng như mọi lần.
“Có chuyện gì vậy?” – anh hỏi khi cô ngồi xuống.
Vy đưa điện thoại cho anh xem email. Không nói thêm gì.
An đọc. Chậm rãi. Gương mặt không biểu lộ nhiều, nhưng ánh mắt dường như… hơi chùng xuống.
“Em định thế nào?” – anh hỏi, giọng bình thản.
“Em chưa biết.”
“Sao chưa biết? Em luôn muốn có cơ hội này.”
“Vì lúc đó em nghĩ… em chỉ cần một mình.” – cô nhìn thẳng anh – “Còn bây giờ, em lại bắt đầu sợ những điều bỏ lại.”
An đặt ly xuống.
“Vy, em phải đi.”
Cô im.
Anh tiếp:
“Đừng vì anh, hay bất cứ điều gì cũ kỹ, mà bỏ qua tương lai của chính mình.
Em từng dạy anh rằng: yêu một người không có nghĩa là giữ người đó bên mình bằng mọi giá…
mà là dám đứng bên ngoài vòng tròn an toàn, nhìn người mình thương bay cao.”
Vy bặm môi. Một phần cô muốn gật đầu. Một phần lại chỉ muốn anh giữ cô lại, nói một lời níu kéo.
Nhưng An không làm vậy.
Anh chỉ nhìn cô, bình tĩnh, dịu dàng – như đã hiểu rõ cả hai quá đủ mỏi mệt để biết rằng:
tình cảm không nên ràng buộc. Mà nên nâng đỡ.
Một tuần sau.
Hạ Vy đặt vé máy bay.
Cô không nói cho nhiều người biết – chỉ có chị Linh, mẹ và… Duy An.
Tối trước ngày đi, cô đứng ở ban công căn hộ, nhìn thành phố rực sáng đèn.
Điện thoại rung. Là tin nhắn từ An.
“Sân bay Terminal 2, 9:00 sáng mai, anh sẽ đến tiễn.
Không phải để giữ em lại.
Mà để tiễn em đi… đúng cách.”
Vy không trả lời. Chỉ mỉm cười.
Lần đầu tiên, cô thấy lòng mình nhẹ. Không phải vì không buồn – mà vì nỗi buồn lần này… không còn mang hình thù của dằn vặt.
Sáng hôm sau.
Sân bay đông người như mọi ngày.
An đứng đó, tay cầm một túi vải.
“Cho em.”
Vy mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ, khắc hình ngôi sao và dòng chữ:
“If you ever get lost, follow the stars.
We all shine – somewhere.”
Cô cầm thật chặt.
“Anh không hỏi bao giờ em về à?” – cô cười.
“Anh biết em sẽ về.
Vì Sài Gòn có ly bạc xỉu, cây bàng đỏ,
và… có một người luôn chừa chỗ trong tim để em quay lại.”
Vy ngước lên. Mắt cô ngân ngấn nước.
“Vậy chờ em. Nhưng đừng đứng yên.
Cứ sống tiếp, anh nhé.”
“Anh hứa.” – An nói. Rồi khẽ nghiêng đầu – không ôm, không nắm tay.
Chỉ đặt một tay lên tim, nhẹ như một lời chúc.
Cô quay đi. Kéo vali. Không ngoảnh đầu.
Nhưng trong lòng, biết rõ:
dù có đi bao xa, trái tim vẫn còn một nơi để quay về.
Không phải lần ra đi nào cũng mang nghĩa chia ly.
Có những bước chân đi về phía trước…
là để trở về trọn vẹn hơn.
Trưởng thành hơn.
Và yêu thương – đúng cách.
Hạ Vy lên máy bay sáng hôm đó không chỉ rời khỏi Sài Gòn,
mà còn rời khỏi chính những gông xiềng trong lòng mình.
Còn Duy An – lần đầu tiên biết cách đứng ở phía sau… và vẫn yêu.