người lạ từng thương

Chương 9: ÁNH MẮT TRONG HỘI TRƯỜNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều Sài Gòn nắng gắt nhưng không oi.
Nhà sách Cá Voi Xanh đông người hơn thường lệ vì hôm nay là buổi giao lưu ra mắt cuốn sách thiếu nhi “Những Vì Sao Bé Nhỏ.”

Hạ Vy đến sớm hơn nửa tiếng, mặc váy lụa dài màu xanh olive, tóc buộc thấp. Cô mang theo sổ tay vẽ, không định phát biểu nhiều, chỉ nghĩ sẽ đứng ở một góc sân khấu, nhìn thành quả đầu tiên sau nhiều năm quay lại.

Nhưng không ngờ, khi vừa bước vào hậu trường, chị Linh kéo tay cô:

“Vy, hôm nay sẽ có một phần bất ngờ. Chị mời luôn A.D đến – anh ấy sẽ xuất hiện phần cuối, giới thiệu quá trình lên ý tưởng.”

Vy hơi sững lại.

“Anh ấy… đồng ý à?”

“Ừ. Nhưng chỉ với điều kiện là em cũng đồng ý.” – chị Linh nhìn cô, như đọc được suy nghĩ.

Vy im lặng vài giây.
Rồi gật đầu.

“Được.”


Sự kiện bắt đầu lúc 16 giờ. Người dự đông hơn dự kiến, có cả các bậc phụ huynh dẫn con đến nghe kể chuyện, sinh viên mỹ thuật, biên tập viên trẻ, và một vài độc giả trung thành của nhà xuất bản.

Hạ Vy đứng ở hàng ghế đầu, bên cạnh chị Linh.

Sau phần mở màn, trình chiếu những trang tranh minh họa, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Người dẫn chương trình mời Vy lên chia sẻ. Cô bước lên bục gỗ, tay hơi run nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh.

“Xin chào mọi người.
Tôi là Hạ Vy – hoạ sĩ minh họa chính của cuốn sách.
Dự án này là cột mốc đặc biệt, vì không chỉ là sự trở lại với nghề,
mà còn là một hành trình chữa lành…”

Cô dừng lại, ánh mắt đảo xuống khán phòng.

Ngay hàng thứ ba – anh đang ngồi đó.
Áo sơ mi trắng, tay khoanh nhẹ trước ngực, mắt nhìn cô – ánh nhìn không sở hữu, không xót xa, chỉ là… yên tĩnh.

“... một hành trình chữa lành, mà tôi không đi một mình.” – cô nói tiếp, giọng trầm nhưng rõ.

Cả khán phòng lặng đi.


Đến phần cuối, MC giới thiệu khách mời ẩn danh – người đã đặt nền móng cho hình ảnh “ngôi sao đội mũ giấy” và là người từng vẽ bản phác đầu tiên cho toàn bộ bố cục truyện.

“Xin mời… anh A.D!”

Tiếng vỗ tay rộ lên.
Duy An bước lên sân khấu, điềm tĩnh, cúi đầu chào.

Vy lùi sang một bên, nhường micro.
Lúc đi ngang, mắt họ gặp nhau.

Chỉ một giây.
Nhưng mọi thứ như dừng lại.

“Xin chào. Tôi là Duy An – người đứng phía sau những nét đầu tiên.” – anh bắt đầu.

“Thật ra, ý tưởng về ngôi sao nhỏ đội mũ giấy đến từ một buổi chiều rất bình thường,
khi tôi thấy một người từng rất thân yêu mỏi mệt,
nhưng vẫn cố giữ lấy thứ ánh sáng nhỏ trong lòng.”

Hội trường lặng ngắt.

Vy cúi đầu, siết chặt quyển sổ vẽ trong tay.

An tiếp tục:

“Tôi không đứng đây với tư cách gì cao cả.
Chỉ là… một người vẫn tin rằng:
ngay cả khi mọi thứ tan vỡ, những điều đẹp đẽ vẫn có thể nảy mầm.
Từ những vết nứt.

Tiếng vỗ tay rầm rộ.
Có người đã rớm nước mắt.


Sau chương trình, mọi người tụ tập chụp ảnh, xin chữ ký. Vy né vào góc, nhìn mọi thứ diễn ra như một khán giả.

Bỗng có tiếng gọi khẽ:

“Vy.”

Cô quay lại.
An đứng đó, tay cầm một cuốn sách.

“Cho anh chữ ký.”

Vy bật cười, lần đầu thấy lòng nhẹ tênh đến vậy.

“Anh muốn ký gì?”

“Chỉ một câu thôi:
‘Gửi người đã từng thương – cảm ơn vì vẫn còn tin.’”

Vy cầm bút.
Viết rất chậm.

Rồi trao lại.

An không đọc ngay.
Anh chỉ nói:

“Cảm ơn em…
Vì hôm nay, không chỉ tha thứ cho anh – mà còn để anh được đứng cạnh em, một lần nữa.”

Vy nhìn anh.
Giữa hội trường đông đúc, người qua lại, tiếng cười nói –
họ đứng đó, như thể cả thế giới chỉ còn hai người.


Kết chương:

Có những lần đứng lại,
không phải để nối lại một cuộc tình,
mà để nhìn nhau – bằng ánh mắt đã đi qua rất nhiều tổn thương –
và vẫn còn dịu dàng.

Buổi giao lưu hôm đó không có màn tái hợp.
Không có lời yêu lại.
Chỉ có một cuốn sách, hai chữ ký, và một ánh nhìn không còn né tránh.

Và đôi khi…
thế là đủ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.