người nhớ, người quên

Chương 1: Giấc mơ lặp lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa.

Không phải cơn mưa của thực tại, mà là thứ mưa lạnh như rơi xuống từ ký ức xa xăm.

Nước thấm ướt vạt áo trắng, hòa cùng máu đỏ, lan ra thành những vòng tròn nhạt nhòa.

Giữa biển người hỗn loạn, nàng đứng đó – dáng người nhỏ bé như sắp tan vào sương mờ.

Tiếng kim loại va chạm, tiếng ngựa hí, tiếng gió xé qua tường thành.

Và ở trung tâm của mọi hỗn loạn ấy, có một người đàn ông đang tiến lại gần.

Bước chân hắn nặng nề, áo choàng đen nhuốm máu, ánh mắt sâu thẳm như vực.

Trong tay hắn là thanh kiếm bạc lạnh lẽo, trên lưỡi kiếm vẫn còn vương máu của nàng.

“Vì sao?” – nàng hỏi, giọng run run, không biết là vì lạnh hay vì đau.

“Vì sao chàng lại giết ta?”

Hắn im lặng rất lâu.

Trong giây phút ấy, mọi âm thanh đều tan biến, chỉ còn tiếng gió rít và tiếng tim đập khẽ nơi lồng ngực.

“Ta không có quyền chọn,” – giọng hắn khàn khàn, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt nàng – “Nếu không giết nàng, cả thế gian này sẽ chết.”

Nàng cười khẽ, nước mắt hòa vào mưa:

“Thế còn ta? Ta không phải là thế gian của chàng sao?”

Thanh kiếm trong tay hắn run lên một chút. Rồi hắn buông nó.

Hắn bước tới, ôm lấy nàng, ôm thật chặt, như muốn khắc sâu hình bóng này vào tận xương tủy.

“Vân nhi… nếu có kiếp sau, xin đừng nhớ ta nữa.”

Khi câu nói ấy vang lên, cả thế giới như sụp đổ.

Ánh sáng trắng loang ra, lưỡi kiếm rơi xuống đất, máu đỏ tràn ra hòa vào mưa.

Nàng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, trôi giữa không gian vô tận, chỉ còn lại tiếng gọi ấy vọng mãi – “Đừng nhớ ta nữa…”

Lâm Vân choàng tỉnh.

Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn vàng từ góc bàn phản chiếu qua bức họa chưa hoàn thành.

Mồ hôi ướt đẫm sống lưng, tim cô đập loạn.

Đó là giấc mơ thứ chín mươi chín trong vòng ba tháng qua – và mỗi lần, kết thúc vẫn giống hệt nhau: nàng chết, còn hắn biến mất trong sương.

Cô ngồi dậy, hít sâu một hơi. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.

Cơn mưa ngoài cửa sổ cũng vừa tạnh, để lại hơi ẩm lạnh bám lên khung kính.

Trên giá vẽ trước mặt là bức tranh cô chưa hoàn thiện – khung cảnh hồ nước mênh mông, giữa là một người đàn ông khoác áo choàng đen, quay lưng lại.

Cô không biết vì sao mình lại vẽ bức này.

Càng không hiểu vì sao, mỗi lần cầm cọ, hình ảnh ấy tự nhiên hiện lên, từng nét, từng bóng lưng, từng giọt nước mưa trên tóc hắn, rõ ràng đến mức khiến cô run tay.

“Lại là anh…” – cô khẽ thì thầm, giọng khàn đi.

Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người trong tranh như sống dậy.

Ánh mắt ấy lạnh mà dịu, vừa như xa xăm, vừa như đã từng chạm vào tim cô.

Cô vươn tay chạm vào khung vẽ, đầu ngón tay run lên.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón chạm vào lớp sơn khô, một luồng lạnh lẽo lướt qua.

Hình ảnh vụn vỡ lóe lên trong đầu:

– Bầu trời đỏ rực,

– Mặt hồ loang máu,

– Và giọng nói trầm thấp gọi tên cô trong tuyệt vọng.

“Vân nhi…”

Cô rụt tay lại, thở dốc. Chiếc cọ rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng lại.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Chỉ có tiếng mưa nhỏ giọt ngoài hiên, hòa cùng nhịp tim rối loạn trong lồng ngực.

Lâm Vân năm nay hai mươi bảy tuổi, họa sĩ tranh cổ tự do.

Cô không nổi tiếng, cũng không nghèo. Cuộc sống của cô bình lặng như nước hồ phẳng lặng, chỉ đến khi những giấc mơ ấy xuất hiện, mọi thứ mới bắt đầu biến đổi.

Ban đầu, cô cho rằng đó chỉ là do mình vẽ quá nhiều tranh cổ, tâm lý bị ám ảnh.

Nhưng càng về sau, giấc mơ càng thật. Cô có thể cảm nhận được mùi máu, hơi thở, cả cái lạnh của lưỡi kiếm khi xuyên qua da thịt.

Và điều đáng sợ nhất – khuôn mặt người đàn ông trong mơ, cô vẽ ra mà chưa từng thấy ngoài đời.

Cô từng thử tìm hiểu: có phải não bộ con người tự tạo nên những khuôn mặt chưa từng gặp?

Nhưng linh cảm mách bảo – hắn từng tồn tại, ở đâu đó, vào một thời nào đó.

Cô mở laptop, kiểm tra email công việc.

Có một thư mới, tiêu đề: [Thư mời hợp tác triển lãm – “Ký ức thời cổ”]

Người gửi là Hàn Trạch – Viện Nghiên cứu Cổ học Bắc Kinh.

Cái tên khiến cô khựng lại vài giây.

Hàn Trạch… hai âm tiết ấy, không hiểu sao, khiến tim cô đập nhanh hơn.

Cô mở thư.

Nội dung ngắn gọn:

“Chào cô Lâm Vân,

Tôi đã xem qua loạt tranh ‘Người bên hồ’ của cô. Tác phẩm thể hiện cảm giác thời gian trôi ngược rất đặc biệt.

Viện chúng tôi đang tổ chức một triển lãm về truyền thuyết ‘Hồ Vong Xuân’, và rất mong được hợp tác cùng cô.

Nếu cô đồng ý, tôi hy vọng có thể gặp cô trực tiếp vào tuần tới.

— Hàn Trạch.”

Hồ Vong Xuân.

Một cái tên lạ, nhưng lại khiến tim cô siết chặt.

Dường như… cô đã nghe nó ở đâu đó, rất xa, trong một giấc mơ nào đó.

Cô đứng dậy, bước lại bên cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời vừa hửng sáng, sương trắng phủ mờ con phố nhỏ.

Trong làn sương ấy, cô tưởng mình thấy một bóng người mặc áo choàng đen, đứng nhìn lên căn phòng cô.

Cô chớp mắt, bóng ấy tan đi, chỉ còn gió lay khẽ rèm cửa.

Cô quay lại bàn, mở sketchbook.

Tờ giấy đầu tiên là bức phác dang dở – một đôi mắt.

Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo nhưng ẩn chứa điều gì đó mềm mại.

Bên dưới, cô đã viết một dòng nhỏ bằng nét chữ mảnh:

“Nếu có kiếp sau, xin đừng để ta nhớ nữa.”

Không hiểu sao, mỗi lần viết đến câu này, nước mắt cô lại tự rơi.

Cô không biết mình viết thay ai, cho ai, hay vì ai.

Cô khép sổ lại, thở dài.

Ngoài cửa sổ, nắng đầu ngày chiếu lên bàn tay cô, phủ lên lớp sơn còn ướt một ánh vàng nhạt.

Một chương mới của cuộc đời đang mở ra — cô không biết, bức thư sáng nay chính là lời mời định mệnh.

Bởi người tên Hàn Trạch kia,

chính là người đàn ông đã giết cô trong vô số giấc mơ.

Một tuần sau.

Bắc Kinh đầu đông, trời phủ một màu xám nhạt.

Lâm Vân quàng khăn len quanh cổ, tay cầm tấm thiệp mời bước vào khu triển lãm cổ học của Viện Bắc Kinh.

Không khí bên trong tĩnh lặng, thoang thoảng mùi gỗ trầm và mực tàu — thứ mùi khiến cô có cảm giác quen thuộc đến lạ.

Các gian trưng bày được thiết kế như lối hành lang cổ, với đèn lồng đỏ treo cao, ánh sáng vàng dịu chiếu lên những bức tranh cổ.

Cô đi chậm, ánh mắt dừng lại trên từng nét bút, từng mảng màu ngả vàng của thời gian.

Trong đầu cô, thỉnh thoảng lại thoáng qua những hình ảnh vụn vỡ: chiếc hồ, bầu trời đẫm mưa, và tiếng gọi tên cô giữa hỗn loạn.

“Lâm tiểu thư?”

Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

Cô quay lại — và thế giới bỗng lặng đi trong thoáng chốc.

Người đàn ông trước mặt cao, dáng người thẳng tắp trong bộ áo choàng dài màu đen.

Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, phác họa từng đường nét góc cạnh.

Mắt anh sâu và tĩnh, đến mức người ta không thể nhìn thấu được điều gì.

Hàn Trạch.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Lâm Vân cảm giác như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Tim cô đập nhanh, hơi thở khẽ loạn — không phải vì anh đẹp, mà vì cảm giác đã từng gặp, đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy ở nơi nào đó… rất xa, rất đau.

“Chào cô,” anh nói nhẹ, giọng trầm như tiếng đàn cello vang trong không khí.

“Rất vui được gặp cô. Cảm ơn vì đã nhận lời mời.”

“À… vâng.” – Cô khẽ gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Triển lãm này… thật ấn tượng.”

Anh mỉm cười, nụ cười nhạt như sương.

“Cảm ơn. Tôi tin rằng cô sẽ thấy một điều thú vị ở cuối sảnh.”

Anh bước trước, cô đi sau.

Tiếng bước chân vang đều trên sàn gỗ, mỗi âm vang lên như nhịp tim cô nện mạnh trong lồng ngực.

Cuối hành lang là một căn phòng riêng.

Trên tường treo một bức cổ họa khổ lớn, được bảo vệ bằng tấm kính dày.

Tấm bảng nhỏ bên dưới viết: “Người bên hồ – Tranh khuyết danh, niên đại chưa xác định.”

Lâm Vân sững sờ.

Đó chính là bức tranh trong giấc mơ của cô.

Không khác một nét.

Người đàn ông áo choàng đen đứng giữa hồ nước mờ sương, bên cạnh là bóng một thiếu nữ mặc áo trắng, tay cầm ô giấy dầu.

Gương mặt nàng bị che khuất, nhưng dáng đứng, đường viền bờ vai… tất cả đều khiến tim cô nhói lên.

“Bức tranh này…” – Cô khẽ hỏi, giọng run nhẹ.

“Anh tìm thấy nó ở đâu?”

“Ở một ngôi chùa cổ phía Nam Tứ Xuyên,” – Hàn Trạch đáp.

“Người ta nói nó từng thuộc về một nữ họa sư vô danh, khoảng sáu trăm năm trước.

Điều kỳ lạ là, bức tranh đã bị mất nửa, nhưng sau đó, người ta phát hiện một phần bổ sung – được vẽ bằng nét bút y hệt, màu sắc không hề sai lệch. Dường như… có người đã vẽ tiếp phần còn lại sau hàng trăm năm.”

Lâm Vân nhìn chằm chằm vào tranh, tim cô đập loạn.

Phần “bổ sung” mà anh nói tới — chính là phần mà cô đã từng vẽ trong giấc mơ.

Từng nét, từng mảng màu… giống hệt.

“Cô ổn chứ?” – Anh hỏi, nhận ra sắc mặt cô tái đi.

“Không sao…” – Cô khẽ lắc đầu, nhưng bàn tay vô thức nắm chặt vạt áo.

“Tôi chỉ… cảm giác như mình đã từng thấy nơi này.”

Hàn Trạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt hơi tối lại.

“Thật trùng hợp. Tôi cũng có cảm giác tương tự.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy — và tim cô thắt lại.

Trong đôi mắt anh, có điều gì đó vừa xa lạ vừa thân quen, như thể anh đang cố gắng nhớ lại điều gì đã bị thời gian xóa nhòa.

Khi cô cúi đầu quan sát kỹ bức tranh, ánh sáng trong phòng bỗng nhấp nháy.

Một làn gió lạnh lướt qua, dù tất cả cửa đều đóng kín.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy âm thanh khe khẽ — tiếng nước vỗ bờ, tiếng ngựa hí, và một giọng nói xa xăm vang lên trong đầu:

“Nếu có kiếp sau, xin đừng để ta nhớ nữa…”

Cô giật mình, loạng choạng bước lùi.

Bàn tay Hàn Trạch kịp vươn ra, giữ lấy cô.

Ngón tay anh lạnh, nhưng cái chạm ấy lại khiến cô thấy run rẩy.

Cả hai đứng im trong khoảnh khắc ấy — khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim anh.

Ánh mắt họ giao nhau, sâu hút và yên lặng, như dòng nước ngầm cuộn chảy dưới lớp băng mỏng.

Một tia chớp lóe lên ngoài khung kính, chiếu sáng bức họa sau lưng họ.

Trong ánh chớp đó, Lâm Vân thoáng thấy hình ảnh hai người trong tranh xoay người lại nhìn họ.

Cô bật thốt: “Anh có thấy không?”

“Thấy gì?” – Hàn Trạch hỏi, giọng trầm tĩnh, nhưng ánh mắt khẽ lay động.

“Người trong tranh… vừa cử động.”

Anh im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

“Có lẽ là ánh sáng phản chiếu thôi.”

Nhưng ngay sau đó, cô thấy anh nhìn bức tranh lần nữa — thật lâu, thật sâu — như thể anh cũng đã thấy điều đó, chỉ là không dám tin.

Buổi gặp kết thúc, họ trao đổi danh thiếp.

Trước khi rời đi, Hàn Trạch nói:

“Cô Lâm, tôi sẽ gửi cho cô bản sao của tranh này. Tôi có linh cảm, cô sẽ hiểu nó hơn bất kỳ ai.”

Lâm Vân gật đầu, lòng ngổn ngang.

Khi cô bước ra khỏi tòa nhà, gió đông thổi qua, mang theo mùi cỏ ẩm và bụi sương.

Cô siết chặt tấm danh thiếp trong tay.

Hàn Trạch – Viện Nghiên cứu Cổ học Bắc Kinh.

Dòng chữ in nổi, nét chữ cứng cáp, góc cạnh, nhưng khi chạm vào, lại khiến cô thấy một nỗi buồn vô hình.

Cô không biết vì sao mình lại muốn giữ tấm danh thiếp ấy bên cạnh, như sợ chỉ cần buông tay, mọi ký ức sẽ tan biến.

Tối hôm đó, về đến nhà, cô mở hộp thư điện tử.

Một tin nhắn mới từ Hàn Trạch đã đến:

“Cô Lâm, tôi vừa tìm được tài liệu liên quan đến bức tranh ‘Người bên hồ’.

Có ghi chép nói rằng, bức họa ấy được vẽ để tưởng nhớ một lời thề không trọn.

Người vẽ cuối cùng là một nữ họa sư đã chết bên hồ Vong Xuân.

Tôi gửi kèm ảnh phần ghi chú cổ. Cô thử xem, có cảm nhận gì không.”

Cô nhấp vào tệp đính kèm.

Trên màn hình hiện lên mảnh giấy cũ, nét chữ cổ run rẩy, loang màu thời gian:

“Ta đã quên, nhưng lòng vẫn nhớ.

Nếu gặp lại trong kiếp khác, xin đừng nhìn ta như người xa lạ.”

Bên dưới là một chữ ký mờ nhòe: Vân.

Lâm Vân nín thở.

Ánh đèn trong phòng vụt chập chờn, gió ngoài hiên rít lên.

Cô đưa tay sờ lên màn hình — và đột nhiên, một giọt nước rơi xuống từ không trung, loang ra trên bàn phím.

Không khí trong phòng lạnh hẳn.

Cô nhìn quanh — tất cả cửa sổ đều đóng.

Nhưng trên nền đất, vệt nước nhỏ đang lan ra, như có ai đó vừa bước ra từ mưa.

Giữa khoảng không mờ sương, cô nghe thấy tiếng ai đó khẽ gọi:

“Vân nhi…”

Cô giật mình quay lại — chỉ thấy bóng mình phản chiếu trong gương.

Nhưng trong gương, đôi mắt phản chiếu ấy không thuộc về cô.

Đêm đến.

Lâm Vân vẫn ngồi trước máy tính, tay run run, mắt dán chặt vào tệp tài liệu mà Hàn Trạch gửi.

Những ký tự cổ loang màu thời gian, mỗi nét chữ đều như sống dậy dưới ánh sáng đèn vàng, khiến cô cảm thấy tim mình như bị kìm chặt.

“Vân…” – tiếng gọi vang lên từ đâu đó trong đầu, trầm thấp, dịu dàng nhưng thấm đẫm nỗi đau.

Cô giật mình, lật đật quay quanh phòng. Không có ai. Chỉ có gương phản chiếu khuôn mặt mình, nhưng ánh mắt trong gương lại sâu thẳm đến mức cô tưởng thấy người đàn ông áo đen đứng phía sau lưng.

Cô hít sâu, nhắm mắt, cố gạt bỏ cảm giác ấy.

“Chỉ là giấc mơ thôi. Chỉ là ký ức trong tranh thôi…” – cô thì thầm, nhưng không tin chính mình.

Bên ngoài, gió đêm thổi qua khe cửa, mang theo mùi đất ẩm và hơi nước của mưa hôm trước.

Một làn sương mỏng tràn vào phòng, quấn quanh bàn chân cô như vờn lấy, lạnh buốt.

Cô nhắm mắt, để ký ức trôi vào. Và rồi… hình ảnh hiện ra:

Hồ nước mênh mông, nước trong như gương, phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt.

Cô mặc áo trắng, tay cầm ô giấy dầu, đứng giữa hồ, cô đơn đến mức tim như vỡ ra.

Anh đứng trước mặt, khoác áo choàng đen, tay cầm thanh kiếm bạc, mắt nhìn cô nhưng chẳng thể chạm lấy.

Một giọt nước rơi xuống mặt hồ, tạo thành vòng tròn loang rộng.

“Vân nhi…” – giọng anh vang vọng, như từ ngàn năm trước.

Cô giật mình, mở mắt.

Màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng nhấp nháy. Một tấm ảnh trong tài liệu Hàn Trạch gửi bỗng chớp nháy, rồi hiện lên một hình ảnh sống động: cảnh anh đứng trên bờ hồ, giống hệt giấc mơ cô vừa thấy.

Cô choáng váng. Tim đập dồn dập.

“Không… không thể nào…” – cô lẩm bẩm.

Ngay lúc đó, điện thoại rung.

Tin nhắn từ Hàn Trạch:

“Cô Lâm, hôm nay có thể gặp tôi tại bảo tàng không? Tôi muốn cô trực tiếp xem một cổ vật đặc biệt.

Có lẽ… nó sẽ giải thích mọi thứ.”

Cô nhìn ra cửa sổ, sương đêm dày đặc. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Nhưng nỗi tò mò, nỗi sợ hãi lẫn lộn, khiến cô không thể từ chối.

Ngày hôm sau, bảo tàng cổ học.

Hàn Trạch dẫn cô vào một căn phòng riêng, nơi đặt một chiếc hộp gỗ cũ, bên trên phủ lớp bụi mờ.

Anh mở hộp, để lộ một viên đá cổ màu xanh lam, ánh sáng chiếu vào phản chiếu những vệt vàng rực như nhũ vàng.

“Đây là gì?” – cô hỏi, mắt không rời khỏi viên đá.

“Người ta gọi nó là Hồ Vong Xuân Thạch,” – anh nói, giọng trầm như vọng từ tầng sâu của thời gian.

“Truyền thuyết nói, ai chạm vào viên đá này, sẽ nhìn thấy ký ức của kiếp trước. Nhưng chỉ một người được phép nhớ. Nếu hai người cùng nhớ, sẽ xảy ra điều không ai ngờ…”

Cô há hốc miệng. Tim đập nhanh đến mức cảm giác như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô chạm vào viên đá. Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh mờ dần, nhường chỗ cho một giấc mơ sống động hơn bao giờ hết.

Cô thấy mình trong bộ áo trắng, đứng giữa chiến trường đầy mưa máu.

Anh mặc giáp đen, kiếm lướt qua không trung, ánh mắt vừa cương quyết vừa đau đớn.

Cô cố kêu, nhưng tiếng kêu bị nuốt vào gió, chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng ngập tràn.

Khi cô mở mắt, Hàn Trạch đang nhìn thẳng vào cô, nét mặt biến đổi lạ thường.

“Anh… anh… nhớ…?” – cô thều thào.

Anh run lẩy bẩy, lúng túng giấu đi, nhưng bàn tay vẫn chạm nhẹ vào viên đá.

“Ta… ta… hình như… thấy…” – giọng anh nghẹn lại, mắt dán vào bức tranh trên tường.

Bức tranh cũ, bây giờ sống động, như đang kể lại câu chuyện của họ.

Cả hai im lặng. Không gian tràn ngập cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa đau vừa ngọt.

Một vòng lặp thời gian vừa mở ra, kéo họ về kiếp trước, nhưng cũng là một lời nhắc nhở: tình yêu này, dù mãi vượt thời gian, vẫn còn vẹn nguyên nguy cơ chia ly.

Trước khi rời bảo tàng, Hàn Trạch quay lại, ánh mắt sâu thẳm.

“Cô Lâm… nếu ký ức này là thật… xin đừng sợ. Chúng ta sẽ tìm cách…”

Nhưng cô đã cảm nhận được: lời anh chưa trọn vẹn, bởi định mệnh vẫn còn đang vận hành.

Khi bước ra ngoài, gió đông thổi mạnh. Cô nhìn lên bầu trời xám, mưa nhẹ rơi lại trên tóc.

Trong lòng, một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng:

Có lẽ, giấc mơ xuyên kiếp này… chỉ mới bắt đầu.

Và ở đâu đó, dưới lớp sương mờ ngoài hồ, một bóng người áo đen đứng lặng, nhìn cô đi xa.

Anh biết, kiếp này, họ sẽ gặp nhau… nhưng chưa biết được, ai sẽ nhớ, ai sẽ quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×