người nhớ, người quên

Chương 2: Người trong bức họa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Bắc Kinh vẫn còn phủ lớp sương mỏng, đường phố ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua.

Lâm Vân bước vào tòa nhà triển lãm tranh, tay siết nhẹ tấm thiệp mời.

Không gian bên trong tĩnh lặng, nhưng khác với lần trước: hôm nay có vài khách tham quan, tiếng bước chân và thì thầm xen lẫn hương giấy cũ, mực tàu và gỗ trầm.

Cô hít sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa kỳ lạ.

Trong lòng, vẫn còn dư âm của đêm qua — ký ức kiếp trước, giấc mơ chết đuối, tiếng gọi “Vân nhi” và cảm giác đã từng gặp anh.

“Cô Lâm, đây rồi.”

Giọng Hàn Trạch vang lên từ phía cuối hành lang.

Anh vẫn cao, vai thẳng, dáng người áo đen tựa như bước ra từ một bức cổ họa.

Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, sâu thẳm, vừa xa lạ vừa quen.

Tim cô nhói lên.

“Xin lỗi… tôi đến hơi sớm,” cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh mỉm cười, nụ cười nhạt nhưng ẩn chứa điều gì đó khiến cô thấy run rẩy trong lòng.

“Không sao. Tôi muốn cô có thời gian nhìn kỹ bức tranh. Nó… đặc biệt hơn khi thấy trực tiếp.”

Cô đi theo anh vào căn phòng riêng, nơi đặt bức cổ họa “Người bên hồ”.

Bức tranh khổ lớn, nằm dưới ánh đèn vàng dịu, khiến từng nét màu bừng sống động.

Cô sững sờ: cảm giác quen thuộc đến kì lạ, như thể đã từng chạm vào bức tranh này trong một giấc mơ… hay trong một đời trước.

Anh đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú.

“Cô có thấy điều gì khác thường không?” – Anh hỏi, giọng trầm trầm, nhẹ như một lời thì thầm.

Cô khẽ run tay: “Có… như… tôi đã từng thấy nó.”

“Trong giấc mơ hay…?” – anh ngập ngừng.

Cô lắc đầu, không biết diễn tả thế nào.

Tâm trí cô hỗn loạn, ký ức và cảm giác thực tại hòa vào nhau, khiến cô có cảm giác thời gian và không gian như đang chùng lại.

Bỗng nhiên, một cơn gió lướt qua, mặc dù cửa sổ đã đóng.

Bức tranh rung lên nhẹ, ánh mắt trong tranh như lóe sáng.

Cô giật mình, lùi lại, nhưng bàn tay Hàn Trạch đã kịp nắm lấy.

Ngón tay anh lạnh, nhưng chạm vào cô lại khiến tim cô run rẩy.

“Không sao đâu,” – anh nói, giọng trầm thấp.

Nhưng chính câu nói ấy khiến cô hiểu: anh cũng cảm nhận được điều gì đó không thể lý giải bằng logic.

Cô dần bước lại gần bức tranh, ánh mắt dán chặt vào hình bóng trong hồ.

Người đàn ông áo đen, dáng người cao, quay lưng, giống hệt giấc mơ.

Cô muốn chạm tay vào bức kính, nhưng ngần ngại.

Một luồng cảm giác vừa sợ vừa tò mò tràn ngập: anh ấy và bức tranh, và chính cô trong ký ức, dường như đều bị trói chặt trong cùng một vòng lặp định mệnh.

Hàn Trạch nhẹ giọng:

“Cô có muốn thử chạm vào không?”

Cô nhìn anh, mắt mở to, không hiểu ý.

“Chạm vào?”

Anh gật, bàn tay chỉ vào viên đá nhỏ đặt cạnh bức tranh — Hồ Vong Xuân Thạch.

“Chỉ một lần thôi. Nó sẽ… mở ra một phần ký ức, giúp cô hiểu vì sao bức tranh lại sống động đến thế.”

Cô run rẩy bước tới, lòng bồn chồn.

Chạm tay vào viên đá, một cảm giác lạnh lẽo lan khắp cơ thể, như nước sương mùa đông tràn vào từng mạch máu.

Mắt cô nhắm lại, ký ức vụt hiện:

Cảnh hồ đêm, mưa rơi dồn dập, áo trắng bay trong gió.

Anh đứng trước mặt, kiếm lấp lánh, ánh mắt vừa cương quyết vừa đau đớn.

Tiếng gọi tên vang lên giữa cơn gió: “Vân nhi…”

Cô mở mắt, tim đập rộn.

Hàn Trạch đứng gần, ánh mắt dán vào viên đá, bàn tay run nhẹ.

“Ta… hình như… nhớ một phần…” – giọng anh trầm thấp, không hoàn chỉnh.

Cả hai đứng im, giữa phòng trưng bày tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim họ như vang khắp không gian.

Cảm giác vừa quen vừa xa lạ, vừa đau vừa ngọt, khiến cô thấy ngực mình như thắt lại.

Cảm giác mơ hồ ấy kéo dài vài phút, rồi từ từ lắng xuống.

Họ rút tay khỏi viên đá, nhưng không khí vẫn dày đặc nỗi liên kết định mệnh.

Cô thở sâu, nhìn anh: “Anh… cũng thấy… giống tôi?”

Anh gật, mắt không rời bức tranh:

“Có. Không phải chỉ là bức tranh. Nó là… ký ức.”

Lâm Vân cúi đầu, nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp tim.

Cô biết, đây là khởi đầu của một chuỗi bí ẩn: kiếp trước, lời thề, bức tranh, viên đá – tất cả dường như đang gọi họ trở lại với nhau, dù chưa biết sẽ dẫn đến đâu.

Sau khi rời khỏi bức tranh và viên đá, Lâm Vân vẫn không thể gạt đi cảm giác rối bời trong lòng.

Mọi thứ xung quanh dường như yên tĩnh, nhưng trong cô, một cơn bão cảm xúc đang âm thầm dâng trào.

Hàn Trạch đứng cạnh, ánh mắt vẫn dán vào bức tranh, nhưng nét mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Cô nhìn kỹ, thấy tay anh khẽ run khi đặt trên bàn cạnh viên đá.

“Anh… đang nhớ gì sao?” – cô hỏi khẽ, tim đập nhanh.

Anh lặng yên, đôi mắt sâu hút vào khoảng không phía bức tranh:

“Có lẽ… một phần nào đó.”

Giọng anh run run, không giống như bình thường.

“Những ký ức… không phải hiện tại, nhưng lại sống động đến mức… khó chịu.”

Cô nắm lấy tay áo mình, cố kìm nén cảm giác kỳ lạ.

Nhưng bỗng nhiên, hình ảnh vụn vỡ từ kiếp trước tràn về:

Cô thấy mình mặc áo trắng, đứng giữa hồ Vong Xuân, nước lạnh dội lên vai.

Anh đứng đối diện, áo choàng đen bay trong gió, tay cầm kiếm, nhưng đôi mắt dõi theo cô, vừa quyết liệt vừa đau đớn.

Tiếng mưa hòa với tiếng tim, vang vọng câu nói thầm lặng: “Vân nhi… xin đừng nhớ ta.”

Cô nín thở, cảm giác như ký ức đang xuyên qua da thịt, khiến từng tế bào run lên.

Anh cúi đầu, lặng lẽ nhắm mắt, dường như đang chống chọi với một cơn bão trong tâm hồn.

“Anh… có phải… anh cũng thấy…” – cô lắp bắp.

Anh mở mắt, nhìn cô, ánh mắt tràn ngập nỗi đau chưa kể:

“Ta nhớ… nhưng chưa trọn. Một phần ký ức bị che phủ bởi thời gian… nhưng phần còn lại… khiến ta không thể quên.”

Cô lùi lại một bước, lòng bồn chồn.

“Vậy… nếu chúng ta cùng nhớ… sẽ xảy ra điều gì?”

Anh trầm ngâm, đôi mắt khẽ tối lại:

“Ta chưa biết… Nhưng cảm giác… chẳng dễ chịu. Nó giống như một lời nguyền.”

Một phút yên lặng bao trùm căn phòng.

Chỉ còn tiếng bước chân lướt qua hành lang và ánh sáng nhấp nháy phản chiếu bức tranh.

Cô cảm thấy môi khô, tim đập mạnh, một phần sợ hãi, một phần khao khát tìm hiểu.

“Anh có thể kể cho tôi nghe ký ức đó không?” – cô hỏi, giọng khẽ run.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như nhìn vào tận tâm can cô.

“Không thể kể bằng lời. Chỉ có thể… cảm nhận. Cô phải chạm vào bức tranh, hoặc viên đá.”

Cô hít sâu, bước lại gần bức tranh.

Hàn Trạch đứng phía sau, bàn tay khẽ chạm vào vai cô, như định hướng, như bảo vệ.

Cảm giác gần gũi ấy khiến cô thấy vừa ấm áp vừa run rẩy.

Cả hai cùng chạm vào bức tranh, ánh sáng nhè nhẹ tỏa ra từ viên đá.

Đột nhiên, ký ức trào về mạnh mẽ hơn:

Chiếc hồ chìm trong mưa, máu đỏ loang trên mặt nước.

Hình ảnh họ đứng đối diện, ánh mắt đan nhau, tim nặng trĩu.

Tiếng nói của kiếp trước vọng lại, giọng trầm ấm nhưng khắc khoải: “Vân nhi… đừng để ta nhớ nữa…”

Cô giật mình, nhìn anh.

Anh cũng trố mắt, hơi thở dồn dập.

Cả hai im lặng, giữa không gian và thời gian như ngưng đọng, chỉ còn tiếng tim dồn dập của chính họ.

Phải mất vài phút, ánh sáng nhạt dần, ký ức tạm lắng xuống.

Nhưng sự ràng buộc giữa họ đã trở nên rõ ràng: hai tâm hồn bị kéo về kiếp trước, lời thề chưa trọn, vẫn ám ảnh hiện tại.

Hàn Trạch buông tay, giọng khẽ:

“Cô… Vân… chúng ta… không thể lờ đi điều này. Nếu ký ức trỗi dậy hoàn toàn, mọi thứ… sẽ thay đổi.”

Cô nhìn anh, thấy nỗi lo lắng trong mắt anh, và đồng thời là một sức hút mạnh mẽ, khiến tim cô vừa sợ vừa không thể rời.

Cô biết: họ đã bị định mệnh trói chặt.

Và bức tranh cùng viên đá chính là chìa khóa mở ra chuỗi bí mật còn chưa hé lộ.

Bên ngoài, gió đông thổi qua khung cửa, mưa nhỏ rơi lại trên mái hiên.

Cả hai đứng lặng, trong ánh sáng nhè nhẹ, khoảnh khắc vừa quen vừa lạ khiến tim cô đập rộn ràng.

Căn phòng trưng bày chìm trong im lặng, chỉ còn ánh sáng nhè nhẹ từ đèn chiếu bức tranh.

Lâm Vân và Hàn Trạch đứng cạnh nhau, bàn tay khẽ chạm vào bức kính cùng viên đá Hồ Vong Xuân Thạch.

Ngay lập tức, ký ức kiếp trước bùng nổ mạnh mẽ.

Cô thấy mình đứng trên bờ hồ mênh mông, mưa rơi dồn dập, áo trắng dập dờn theo gió.

Anh đứng đối diện, tay cầm kiếm, mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn vừa quyết liệt vừa đau đớn.

Tiếng gọi thầm trong gió vọng lại:

“Vân nhi… xin đừng để ta nhớ nữa…”

Cô nín thở, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể run lên.

Mỗi nhịp tim như đồng bộ với nhịp bước của anh, mỗi hơi thở mang theo vị mặn của nước và mưa.

Không gian như chùng lại, kéo họ về quá khứ, nơi hai tâm hồn từng bị chia cắt bởi định mệnh và lời thề chưa trọn.

Hàn Trạch mở mắt, đôi tay siết nhẹ vào cạnh bàn.

“Cô… thấy rồi… phải không?” – giọng anh trầm thấp, run run.

“Ta… hình như nhớ một phần… tất cả… nhưng… không thể diễn tả bằng lời.”

Cô gật, giọt nước mắt lăn dài, hòa vào cảm giác vừa sợ vừa ngọt.

“Chúng ta… phải làm gì?” – cô hỏi, giọng nghẹn ngào.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm và nghiêm túc:

“Không biết… nhưng một điều chắc chắn: ký ức này không tự nhiên đến. Nó là lời nhắc, là định mệnh, là… thứ mà chúng ta không thể chạy trốn.”

Bên ngoài, gió thổi mạnh qua khung cửa, mang theo mùi đất ẩm và hơi sương.

Cô cảm nhận rõ rệt sức hút giữa họ, như thể hai tâm hồn bị trói chặt bởi kiếp trước, bức tranh, và viên đá.

Một giây phút im lặng, rồi anh bỗng nhẹ giọng:

“Cô… Vân, nếu ký ức này tiếp tục, có thể chúng ta sẽ thấy toàn bộ kiếp trước.

Nhưng… có lẽ, chỉ một người được phép nhớ hết. Nếu hai người cùng nhớ… hậu quả sẽ không thể lường.”

Cô nắm tay mình, lòng bồn chồn nhưng ánh mắt không rời anh:

“Dù thế nào… tôi cũng muốn biết.”

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau đớn.

“Ta… cũng muốn cô hiểu. Nhưng… ký ức này… sẽ thử thách trái tim chúng ta.”

Bên cạnh bức tranh, họ cùng cảm nhận những mảnh ký ức vụn:

Những lời thề chưa trọn bên hồ mênh mông.

Cơn mưa xối xả, nước đỏ loang trên mặt hồ, hình bóng họ quay lưng.

Tiếng gọi tên vang vọng, trầm buồn, không ai trả lời.

Một làn gió lạnh quét qua, khiến cô rùng mình, nhưng đồng thời làm cô nhận ra: nỗi đau kiếp trước chính là sợi dây vô hình nối họ đến hiện tại.

Anh đặt tay lên vai cô, dịu dàng nhưng chắc chắn.

“Cô Vân… dù ký ức này là thật hay chỉ là mảnh vụn, chúng ta đã gặp nhau. Và từ giờ… không ai có thể phủ nhận mối liên kết này.”

Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng.

Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn trào lên: họ đã bắt đầu một hành trình xuyên kiếp, nơi ký ức và hiện thực đan xen, nơi tình yêu phải đối mặt với thử thách định mệnh.

Bên ngoài cửa sổ, mưa nhẹ rơi, tạo thành những vòng tròn loang trên mặt đất.

Cô thở dài, cảm nhận từng nhịp tim của mình và anh.

Bức tranh, viên đá, ký ức — tất cả đã kết nối họ, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình xuyên thời gian.

Một tiếng thở dài vang lên, nhưng không phải của cô.

Trong góc phòng, bóng của bức tranh như rung lên, hình ảnh người trong tranh như nhìn họ, chờ đợi…

Lâm Vân cảm nhận rõ rệt: định mệnh chưa dừng lại, chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×