Mặt hồ Vong Xuân lặng yên dưới ánh bình minh, sương mỏng phủ lên mặt nước tạo ra một lớp màn huyền bí.
Lâm Vân đứng bên bờ hồ, tay vẫn nắm chặt Hàn Trạch, viên đá xanh lam tỏa ánh sáng nhẹ, như nhịp tim hòa cùng nhịp tim họ.
“Cô Vân… đã sẵn sàng chưa?” – Hàn Trạch hỏi, giọng trầm mà dịu dàng.
Cô hít sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa run rẩy:
“Em… sẵn sàng. Dù có đau, em muốn biết tất cả và… muốn bước cùng anh.”
Anh gật, kéo cô tiến gần hồ. Ánh sáng từ viên đá lan ra, tạo thành những đường vân trên mặt nước, dẫn lối vào nơi sâu nhất của hồ.
Bước chân họ in lên bờ cát ẩm, hòa cùng tiếng sóng nhỏ vỗ lăn tăn, vừa rùng rợn vừa lãng mạn.
Khi họ tiến gần một gò đất nhỏ nhô lên giữa hồ, mặt nước chợt biến đổi, hiện ra hình ảnh căn nhà cổ từ kiếp trước.
Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, ký ức trỗi dậy:
Hình ảnh cô và Hàn Trạch đứng dưới mưa tầm tã, tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.
Người thứ ba xuất hiện, ánh mắt buồn nhưng sắc bén, thử thách tình yêu của họ.
Tiếng gọi tên nhau vang vọng, vừa gần gũi vừa xa xăm, làm tim cô thắt lại.
Hàn Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dịu dàng:
“Đừng sợ. Đây là lúc chúng ta phải đối mặt toàn bộ ký ức. Chỉ cần nắm tay nhau, không gì có thể chia cắt chúng ta.”
Cô gật, cảm giác nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh, lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Viên đá bắt đầu rung nhẹ, ánh sáng xanh lan tỏa khắp mặt hồ, tạo thành một con đường ánh sáng dẫn vào giữa hồ – nơi họ sẽ bắt đầu hóa giải lời nguyền.
Khi bước lên con đường ánh sáng, cảnh vật xung quanh dần biến đổi: sương mù dày đặc, ánh sáng từ viên đá chiếu lên mặt nước, phản chiếu hình ảnh quá khứ.
Lâm Vân cảm giác mọi đau đớn, mọi ký ức trỗi dậy mạnh mẽ, nhưng nhờ Hàn Trạch bên cạnh, cô không còn sợ hãi.
“Anh… em cảm thấy… quá khứ và hiện tại hòa làm một,” cô thì thầm.
Hàn Trạch mỉm cười, siết tay cô:
“Đúng. Và từ khoảnh khắc này, chúng ta phải bước tiếp, từng bước một, đối mặt mọi nỗi đau và giải đáp bí mật của hồ Vong Xuân.”
Họ tiến sâu vào con đường ánh sáng, viên đá phát sáng rực rỡ hơn, mặt nước rung lên, tạo thành những vòng xoáy ánh sáng.
Trong khoảnh khắc đó, hình bóng của người thứ ba từ kiếp trước xuất hiện mờ ảo, đứng trên bờ hồ. Ánh mắt u buồn nhưng không còn sắc bén, như chờ đợi một quyết định.
Lâm Vân siết chặt tay Hàn Trạch, cảm giác tim như nghẹn lại, nhưng lòng quyết tâm:
“Em… không bỏ cuộc. Chỉ cần anh… bên em, em chịu được tất cả.”
Hàn Trạch ôm cô vào lòng, giọng trầm nhưng quyết đoán:
“Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi thử thách. Từ giờ, không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta.”
Cơn gió cuối cùng thổi qua, mặt hồ trở lại phẳng lặng, ánh sáng từ viên đá chiếu rọi khắp không gian, tạo ra một cảm giác vừa rùng rợn vừa ngọt ngào.
Họ đứng đó, tay trong tay, trái tim hòa nhịp, nhận ra rằng: mọi ký ức và mọi nỗi đau trỗi dậy chỉ khiến tình yêu của họ thêm vững chắc.
Nhưng phía trước, sâu hơn trong hồ, bóng dáng của một sự kiện bất ngờ từ kiếp trước đang chờ, hứa hẹn một thử thách lớn hơn, ngược ngọt dữ dội, sẵn sàng kiểm tra sức mạnh tình cảm của họ.
Khi họ bước sâu vào con đường ánh sáng trên hồ Vong Xuân, mặt nước bỗng dưng rung lên, tạo thành những đợt sóng lấp lánh ánh sáng xanh lam.
Lâm Vân cảm giác tim mình như bị siết chặt, ký ức kiếp trước trỗi dậy mạnh mẽ, vừa đau đớn vừa dịu dàng.
“Anh… em… thấy… người đó!” – cô thốt lên, giọng run rẩy.
Hàn Trạch siết tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Đúng, đây là lúc thử thách thật sự xuất hiện. Chúng ta phải đối mặt toàn bộ ký ức, mọi nỗi đau, mọi người còn sót lại từ quá khứ.”
Đột nhiên, hình bóng người thứ ba từ kiếp trước hiện ra rõ nét trên bờ hồ – cô ta trông vừa u buồn vừa sắc sảo, ánh mắt như muốn thăm dò trái tim họ:
“Chỉ ai dám đối mặt tất cả ký ức, mới có quyền giữ tình yêu trọn vẹn,” giọng vang vọng, vừa gần vừa xa, mang theo âm hưởng rùng rợn.
Lâm Vân run rẩy, nước mắt chảy dài:
“Em… sợ… nhưng em không muốn bỏ cuộc… chỉ cần anh bên em.”
Hàn Trạch kéo cô sát vào lòng, giọng trầm nhưng chắc:
“Ta sẽ cùng cô chịu tất cả. Không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta.”
Sương mù dày đặc, ánh sáng viên đá chiếu rọi, mặt hồ phản chiếu hình ảnh kiếp trước:
Cảnh họ đứng dưới mưa tầm tã, đôi tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.
Người thứ ba đứng lặng lẽ, ánh mắt vừa u buồn vừa chiếm một phần trái tim Hàn Trạch.
Tiếng gọi tên nhau vang vọng, vừa gần gũi vừa xa xăm, khiến tim Lâm Vân nghẹn lại.
Bất ngờ, mặt nước xoáy mạnh, một làn sáng xanh lam từ viên đá bắn thẳng lên trời, kéo theo hình bóng quá khứ sống dậy quanh họ.
Hình ảnh người thứ ba tiến gần, đôi mắt u buồn nhưng ánh sáng từ viên đá khiến nàng dần biến mất, để lại một cảm giác ngược ngọt dữ dội: nỗi đau kiếp trước vẫn hiện hữu, nhưng tình yêu chính tuyến càng mạnh mẽ.
Lâm Vân siết chặt tay Hàn Trạch, cảm giác tim như nghẹn nhưng lòng quyết tâm:
“Em… sẽ chịu đựng. Chỉ cần anh… cùng em bước tiếp.”
Hàn Trạch ôm cô, mắt dịu dàng nhưng quyết đoán:
“Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Dù ký ức có dằn vặt thế nào, tình yêu sẽ chiến thắng.”
Viên đá phát sáng rực rỡ, ánh sáng lan ra toàn hồ, phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ – lần này không còn khoảng cách.
Cơn gió cuối cùng thổi qua, mặt hồ trở lại phẳng lặng, nhưng cảm giác huyền bí vẫn còn vương vấn, nhắc nhở rằng thử thách vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Lâm Vân nhìn Hàn Trạch, giọng run nhưng kiên quyết:
“Anh… chúng ta sẽ vượt qua tất cả, đúng không?”
Anh mỉm cười, đặt tay lên tim cô:
“Đúng, từ giờ trở đi, không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta. Chỉ cần nắm tay nhau, tất cả sẽ hóa giải.”
Họ đứng trên con đường ánh sáng giữa hồ Vong Xuân, viên đá xanh lam rung lên dữ dội, ánh sáng lan tỏa khắp mặt nước.
Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, ký ức kiếp trước trỗi dậy dữ dội, vừa đau đớn vừa ngọt ngào.
“Anh… em… sợ… nhưng em muốn bước tiếp,” cô thầm thì, tay nắm chặt Hàn Trạch.
Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:
“Chỉ cần nắm tay nhau, không ký ức nào có thể chia cắt chúng ta. Chúng ta sẽ cùng vượt qua tất cả.”
Bỗng, mặt hồ phát ra những luồng sáng xanh chói rực, hình bóng người thứ ba xuất hiện mờ ảo.
Ánh mắt cô ta u buồn nhưng không còn sắc bén, dường như đang trao quyền cho họ:
“Chỉ khi dám đối mặt toàn bộ ký ức, tình yêu mới trọn vẹn.”
Lâm Vân siết chặt tay Hàn Trạch, nước mắt trào ra nhưng lòng quyết tâm:
“Em… sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần anh… cùng em.”
Hàn Trạch ôm cô vào lòng, giọng trầm mà chắc:
“Ta sẽ cùng cô bước qua mọi thử thách. Dù ký ức có dằn vặt thế nào, tình yêu của chúng ta vẫn tồn tại.”
Ánh sáng từ viên đá lan tỏa, phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ – lần này không còn khoảng cách, mọi nỗi đau và ngược ngọt đều được hòa giải.
Họ tiến vào căn nhà cổ giữa hồ, nơi tất cả bí mật được giữ kín từ kiếp trước.
Bên trong, các chi tiết nhỏ hiện ra rõ nét: bức tranh cũ, bàn ghế cổ, những lời thề chưa trọn.
Lâm Vân đặt tay lên viên đá, ánh sáng lan ra khắp căn phòng, hòa với ánh sáng từ hồ ngoài cửa sổ.
Cô thở sâu, cảm nhận:
“Mọi đau đớn, mọi thử thách… chỉ khiến tình yêu của chúng ta thêm bền chặt.”
Hàn Trạch mỉm cười, đặt tay lên tay cô:
“Đúng vậy. Và từ khoảnh khắc này, lời nguyền đã bắt đầu được hóa giải. Chỉ cần nắm tay nhau, mọi ký ức và nỗi đau đều trở thành sức mạnh của chúng ta.”
Người thứ ba mờ dần, để lại sự im lặng huyền bí. Hồ Vong Xuân trở lại phẳng lặng, viên đá tỏa ánh sáng dịu dàng.
Họ đứng đó, tay trong tay, trái tim hòa nhịp, nhận ra rằng mọi ký ức trỗi dậy chỉ khiến họ thêm gắn kết.
Một luồng ánh sáng xanh từ viên đá chiếu lên mặt hồ, phản chiếu hình ảnh hai người trong quá khứ – lần này, không còn chia cách.
Cảm giác vừa rùng rợn vừa ngọt ngào lan tỏa, nhịp tim hòa cùng nhịp tim viên đá, như thể quá khứ, hiện tại và tương lai đang hòa làm một.
Lâm Vân nhìn Hàn Trạch, giọng run nhưng kiên quyết:
“Anh… từ giờ, chúng ta sẽ bước cùng nhau, vượt qua mọi thử thách, đúng không?”
Anh mỉm cười, đặt tay lên tim cô:
“Đúng. Không ký ức nào, không ai, có thể chia cắt chúng ta. Tình yêu này sẽ dẫn lối chúng ta đến mọi bí mật còn lại của hồ Vong Xuân và viên đá.”
Họ đứng đó, giữa hồ Vong Xuân, ánh sáng viên đá chiếu rọi, nhận ra rằng hành trình hóa giải lời nguyền chỉ mới bắt đầu, nhưng từ giờ, họ đã đủ mạnh mẽ để đối mặt mọi thử thách, cùng nhau bảo vệ tình yêu và khám phá mọi bí mật ẩn giấu.