Hồ Vong Xuân yên lặng dưới ánh chiều tà, mặt nước phẳng lặng như tấm gương khổng lồ.
Lâm Vân đứng bên bờ hồ, tay nắm viên đá xanh lam, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi.
Hàn Trạch đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú vào mặt hồ, nơi ánh sáng viên đá phản chiếu:
“Cô Vân… mọi ký ức, mọi đau đớn, đều sẽ xuất hiện ở đây. Đây là bước đầu để hóa giải lời nguyền.”
Cô hít sâu, tim đập dồn dập:
“Em… đã sẵn sàng. Dù đau, em muốn biết tất cả.”
Bỗng viên đá phát sáng mạnh hơn, ánh sáng xanh lam lan tỏa khắp hồ, khiến nước dường như rung lên, tạo ra những vòng xoáy ánh sáng lấp lánh.
Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng xào xạc của cây cối, khiến da cô nổi da gà.
Mặt hồ biến đổi, hình ảnh kiếp trước hiện ra sống động:
Cô và Hàn Trạch đứng đối diện, mưa rơi tầm tã, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau đớn.
Người thứ ba xuất hiện, đứng lặng lẽ, ánh mắt trầm buồn nhưng sắc bén, dường như đang thách thức họ.
Cảnh tượng lời thề chưa trọn, khoảng cách vô hình chia cắt họ, nhưng tình cảm vẫn trỗi dậy mạnh mẽ.
“Anh… ký ức… đang sống lại!” – cô thốt lên, giọt nước mắt lăn dài.
Hàn Trạch siết tay cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Cô Vân… chúng ta phải bước tiếp. Dù có đau, đây là cách duy nhất để nắm lấy tương lai.”
Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt rằng viên đá không chỉ là ký ức, mà còn là chìa khóa kết nối hiện tại và quá khứ.
Một phần trong cô run rẩy, nhưng phần còn lại khao khát khám phá, dù biết rằng nỗi đau sẽ không tránh khỏi.
Bỗng, nước hồ rung lên, ánh sáng xanh lan tỏa, tạo thành hình bóng mờ ảo của một căn nhà cổ nằm bên bờ hồ trong quá khứ.
Hàn Trạch nhìn cô, giọng trầm:
“Đó… là nơi mọi chuyện bắt đầu. Nếu muốn hóa giải lời nguyền, chúng ta phải đến đó.”
Cô gật, cảm giác nhịp tim hòa cùng nhịp tim anh, từng bước chân dẫn họ đến gần bí mật sâu nhất của hồ Vong Xuân.
Sương mù dày đặc nhưng ánh sáng viên đá chiếu rọi, làm cảnh vật vừa huyền bí vừa lãng mạn.
Người thứ ba xuất hiện mờ ảo trên bờ hồ, ánh mắt u buồn nhưng không còn sắc bén như trước, dường như đang chờ đợi một quyết định:
“Chỉ ai đủ dũng cảm đối mặt toàn bộ ký ức, mới có quyền nắm lấy tình yêu trọn vẹn.”
Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, nỗi đau dồn dập nhưng cũng tràn đầy khao khát.
Cô nắm chặt tay Hàn Trạch:
“Em… không bỏ cuộc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em chịu được.”
Hàn Trạch ôm cô, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết đoán:
“Ta sẽ cùng chịu, cùng bước qua tất cả nỗi đau. Chỉ cần nắm tay nhau, không ai chia cắt được chúng ta.”
Ánh sáng từ viên đá lan ra khắp hồ, mặt nước phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ – lần này, họ không còn bị chia cắt.
Cảm giác vừa rùng rợn vừa ngọt ngào, nhịp tim hòa cùng nhịp tim viên đá, như thể quá khứ và hiện tại đang hòa làm một.
Họ đứng đó, giữa hồ Vong Xuân, giữa ký ức và hiện tại, sẵn sàng bước vào phần thử thách tiếp theo:
Hóa giải lời nguyền và khám phá bí mật sâu nhất của viên đá và hồ Vong Xuân.
Họ vừa đặt chân lên bờ hồ, thì một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến mặt nước gợn sóng và ánh sáng từ viên đá nhấp nháy dữ dội.
Lâm Vân cảm giác tim mình như bị siết chặt, nhịp tim hòa cùng nhịp đập kỳ lạ của viên đá.
“Anh… cảm giác… như ai đó đang xuất hiện,” cô nói, giọng run rẩy.
Hàn Trạch nhìn quanh, ánh mắt nghiêm túc:
“Đúng rồi. Đây là lúc ký ức kiếp trước hiện về mạnh nhất. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần.”
Bất ngờ, hình bóng mờ ảo xuất hiện trên mặt hồ – người thứ ba, nhưng lần này rõ nét hơn, tràn đầy nỗi u buồn và một chút hờn ghen âm ỉ.
Cô ta nhìn họ, ánh mắt như nhắc nhở:
“Chỉ khi nỗi đau được chấp nhận, tình yêu mới trọn vẹn.”
Lâm Vân cảm giác cả cơ thể như tê liệt, nỗi đau kiếp trước dồn dập, nhưng cũng là ngọn lửa thúc giục trái tim cô.
“Anh… em sợ… nhưng em không muốn bỏ cuộc.”
Hàn Trạch ôm cô vào lòng, giọng trầm và chắc:
“Ta sẽ cùng cô chịu tất cả. Dù ký ức có đau, ta sẽ không rời nhau.”
Ký ức trỗi dậy mạnh mẽ hơn:
Hình ảnh họ đứng dưới mưa tầm tã, đôi tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.
Người thứ ba xuất hiện, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn chiếm một phần trái tim Hàn Trạch.
Tiếng gọi tên nhau vang vọng giữa hồ, vừa gần gũi vừa xa xăm, làm tim Lâm Vân nghẹn lại.
Cô quay nhìn Hàn Trạch, nước mắt trào ra:
“Em… thấy anh ở kiếp trước, nhưng em… sợ… không biết mình có đủ sức chịu đựng không.”
Anh đặt tay lên mặt cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:
“Cô Vân… đừng sợ. Chỉ cần nắm tay nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Không ký ức nào, không người thứ ba nào có thể chia rẽ chúng ta.”
Một làn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi rêu ẩm và hơi nước hồ. Ánh sáng viên đá lan khắp hồ, tạo ra những hình bóng mờ ảo: quá khứ và hiện tại hòa làm một, vừa rùng rợn vừa ngọt ngào.
Cảm giác như từng giọt nước mắt, từng nhịp tim, từng nỗi đau đều đang thử thách tình cảm họ.
Lâm Vân siết tay anh chặt, giọng run nhưng quyết tâm:
“Em… sẽ chịu đựng. Chỉ cần anh… cùng em.”
Hàn Trạch mỉm cười, kéo cô gần hơn:
“Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi đau đớn. Đây là lúc trái tim thực sự kết nối, dù quá khứ có dằn vặt đến đâu.”
Người thứ ba mờ dần trong sương, để lại sự im lặng huyền bí, như chứng nhận tình yêu của họ đủ mạnh để vượt qua thử thách.
Cơn gió cuối cùng thổi qua, mặt hồ phẳng lặng trở lại, ánh sáng viên đá chiếu rọi hai người.
Họ đứng đó, giữa hồ Vong Xuân, trái tim hòa nhịp, nhận ra rằng: mỗi nỗi đau, mỗi ký ức trỗi dậy… chỉ khiến tình yêu của họ thêm bền chặt.
Mặt hồ Vong Xuân lặng yên, ánh sáng viên đá lan tỏa xanh lam, phản chiếu lên mặt nước như những sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Lâm Vân và Hàn Trạch đứng bên bờ hồ, tay vẫn nắm chặt nhau. Không gian im lặng, nhưng cảm giác nặng nề của ký ức vẫn tràn ngập.
Bỗng, viên đá rung lên, ánh sáng mạnh hơn, và hình ảnh một căn nhà cổ hiện ra trên bờ hồ, nơi họ từng hứa thề trong kiếp trước.
Hình ảnh ấy sống động đến mức Lâm Vân cảm giác như đang bước vào chính kiếp trước của mình. Cô run rẩy:
“Anh… đây… là nơi… chúng ta hứa với nhau sao?”
Hàn Trạch gật, ánh mắt sâu thẳm:
“Đúng. Đây là chìa khóa để hóa giải lời nguyền. Nếu chúng ta bước vào bên trong, sẽ biết rõ mọi bí mật về viên đá và hồ Vong Xuân.”
Cả hai tiến gần căn nhà cổ, sương mù dần tan, mặt hồ phản chiếu hình ảnh quá khứ. Đột nhiên, người thứ ba xuất hiện, lần này rõ rệt hơn bao giờ hết, đứng trên bờ hồ, ánh mắt u buồn nhưng không còn sắc bén, dường như đang chờ đợi một quyết định.
“Chỉ khi các ngươi dám đối mặt toàn bộ ký ức, tình yêu mới trọn vẹn,” giọng người ấy vang vọng, vừa xa vừa gần.
Lâm Vân hít sâu, cảm giác tim mình như nghẹn lại. Cô nhìn Hàn Trạch, nước mắt trào ra:
“Em… không muốn bỏ cuộc… chỉ cần anh bên cạnh, em chịu được mọi đau đớn.”
Hàn Trạch mỉm cười, ôm cô vào lòng, giọng trầm nhưng kiên quyết:
“Chúng ta sẽ cùng bước qua tất cả, dù ký ức có dằn vặt thế nào. Không ai, không điều gì có thể chia cắt chúng ta.”
Viên đá phát sáng rực rỡ, mặt hồ rung lên, tạo ra một cơn sóng ánh sáng, phản chiếu hình ảnh họ trong quá khứ:
Họ đứng dưới mưa tầm tã, tay chạm nhau nhưng vẫn bị chia cách.
Người thứ ba đứng lặng lẽ, ánh mắt u buồn nhưng không thể ngăn cản họ.
Tiếng gọi tên nhau vang vọng, vừa gần gũi vừa xa xăm, làm trái tim họ nghẹn lại.
Họ cùng nhau bước vào căn nhà cổ, viên đá như mở ra một cánh cửa dẫn vào quá khứ và hiện tại hòa làm một.
Bên trong, các chi tiết nhỏ của kiếp trước hiện ra rõ rệt: bức tranh, bàn ghế cổ, từng mảnh ký ức từng bị lãng quên. Mọi đau đớn, mọi hờn ghen, mọi lời thề chưa trọn – tất cả đều hiện hữu.
Lâm Vân cúi xuống, bàn tay đặt lên viên đá, ánh sáng xanh lan tỏa khắp căn phòng.
“Anh… em hiểu rồi. Tất cả những đau đớn này… là thử thách, để chúng ta trân trọng nhau hơn,” cô nói, giọng ngập ngừng nhưng kiên quyết.
Hàn Trạch đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Đúng vậy. Và từ khoảnh khắc này, chúng ta có thể bước tiếp, hóa giải lời nguyền. Chỉ cần nắm tay nhau, mọi thử thách đều trở nên nhẹ nhàng.”
Người thứ ba mờ dần, để lại sự im lặng huyền bí. Hồ Vong Xuân trở lại phẳng lặng, viên đá tỏa sáng dịu dàng.
Lâm Vân và Hàn Trạch đứng đó, tay trong tay, cảm nhận nhịp tim hòa làm một. Họ biết rằng: mọi ký ức trỗi dậy, mọi nỗi đau, đều là bước để họ gần nhau hơn, và đây mới là khởi đầu cho hành trình hóa giải lời nguyền thật sự.
Một luồng ánh sáng xanh từ viên đá chiếu lên mặt hồ, phản chiếu hình ảnh hai người trong quá khứ – lần này, không còn khoảng cách.
Cảm giác vừa rùng rợn vừa ngọt ngào lan tỏa, nhịp tim hòa cùng nhịp tim viên đá, như thể quá khứ, hiện tại và tương lai đang hòa làm một.
Họ hít sâu, nhìn nhau, mỉm cười:
“Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu… Nhưng từ giờ, chúng ta sẽ bước cùng nhau, vượt qua tất cả.”