CHƯƠNG 38
Hôm sau. Trước giờ, tôi chưa hề kháng cự lại việc đi học như thế. Là Ngân Hách đẩy mạnh tôi vào lớp. Lớp học im phăng phắc, hình như không xảy ra chuyện gì, cũng không có tin gì lạ. Phải, nếu trừ nụ cười cực kỳ nham hiểm trên mặt lớp phó. "Huệ Bân đến rồi!" Ánh mắt Tú Nhi nhìn lớp phó vẫn không thân thiện lắm. Tối qua, Tú Nhi gọi điện thoại đến, cho nên, tôi kể cho cậu ấy nghe những bất hạnh to lớn trong ngày. Tất nhiên là trừ chuyện hôn môi. Bây giờ nhớ lại, tôi cũng cảm thấy hai má nóng hổi, tôi bị trúng độc rồi, tôi chết rồi. "Huệ Bân, cậu qua đây." Tú Nhi đe doạ tôi, nhưng vẫn liếc nhẹ lớp phó một cái. Bây giờ trong tai tôi chỉ vang lên chữ "Thật xui xẻo!" Đặc biệt là vì lớp phó có ý nghĩ không an phận với Thành Huân, nên làm Tú Nhi càng giận thêm. Lớp phó tự cho không thú vị gì, lại tập trung học. Tôi ngồi sau Tú Nhi, bắt đầu giờ tự học. Bỗng từ chỗ lớp phó bay qua chỗ tôi một mảnh giấy, nó hạ cánh rất chính xác, nhẹ nhàng rơi xúông đầu tôi. "Xuống căn tin mua cho tớ hộp sữa cam." "Ừ." Tôi viết rất đơn giản, ném trở lại. Chẳng bao lâu lại bay thêm một mảnh nữa. "Thành Huân thế nào rồi?" Chính lúc tôi định trả lời, Tú Nhi giật lấy mảnh giấy, vùa nhìn thấy hai chữ "Thành Huân", nó sa sầm nét mặt, đi lại trước mặt lớp phó và dằn mạnh mảnh giấy xuống bàn: "Cậu định chọc tức ai?" "Chuyện gì?" "MỘt lớp phó mà không có chuyện gì làm sao? Lấy nhược điểm của đối phương để uy hiếp?" Nghe Tú Nhi nói, lớp phó đứng bật dậy như lò xo. "Cái gì chứ? Cái gì mà lấy nhựơc điểm đối phương để uy hiếp? Là tự cậu ấy cam tâm tình nguyện đấy chứ!" "Thành Huân cũng là cam tâm tình nguyện à?" "À, chuyện đó..." "Cậu đừng ấu trĩ như thế! Tớ thật muốn cho cậu một đấm. Huệ Bân không có cách nào khác mới im như thóc. Nhưng chắc chắn là, Huệ Bân không muốn chơi với loại người như cậu, gần như thế cũng được. Lúc nên ngừng thì ngừng ngay đi, nếu không, cậu sẽ gặp xui xẻo to đấy!" Tú Nhi trừng mắt nhìn lớp phó lần nữa rồi quay đi. Lớp phó giận run lên nên cuối cùng vẫn gây ra chuyện! "Này! Chuyện Huệ Bân và Ngân Hách ở chung nhà là bí mật lớn! Huệ Bân không chơi với cậu nữa nên ghen tị với tớ phải không?" Lời lớp phó. Chết tiệt! Cả lớp im phăng phắc! Làm sao đây? "Thật nực cười! Chuyện này mới là bình thường! Cậu không có mắt à? Biết rõ chuyện Huệ Bân và Ngân Hách ở chung nhà là bí mật, cậu còn nói ra? Cho mọi người biết giọng cậu lớn à?" Lời Tú Nhi. Khốn kiếp! Một lũ hồ đồ! “ Cậu nói là bí mật mà lại còn nói ra chuyện Ngân Hách và Huệ Bân ở chung phòng?"Bây giờ từ ở chung nhà tiến lên thành ở chung phòng rồi? " Này! Hai con kia! Còn không câm miệng!" Tôi la lớn!Tú Nhi và lớp phó cùng dừng lại, lớp học im phăng phắc, mọi người nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ. Những lời thô tục thốt ra từ miệng tôi để nói với lớp phó và Tú Nhi, tất cả, tất cả đều đang cướp đi sinh mạng tôi! "Các cậu muốn chết à? Tại sao lại tự tiện nói ra thế hả?" Bạn bè thế đấy. Nếu rớt xuống nước, vật nổi lên đầu tiên chắc chắn là cái miệng. Huệ Bân rất giận, hậu quả chác là rất nghiêm trọng... Đúng lúc này, thầy chủ nhiệm mở cửa bước vào. "Ai ở chung với ai?" Nếu tụi nó ngồi im lặng thì tốt biết mấy, đằng này, một đứa nói lớn: "Là Huệ Bân và Ngân Hách lớp 11 ở chung ạ!" "Khà khà..." Thầy nghe xong chỉ cười. Các bạn khác đều đang nhìn vào mặt tôi mà không dám lên tiếng, nhưng tôi biết, chỉ cần tôi rời khỏi lớp nửa lớp, lớp học chắc sẽ vỡ oà. "Chuyện này không phải là đương nhiên sao." "Hả? Thầy, con gái và con trai ở chung mà?" "Hơn nữa lại là nhân vật nổi bật ở khối lớp 11!" "Biết là họ đang yêu nhau, nhưng không ngờ lại thế này." "Chúng ta đều bị vẻ bên ngoài của cậu ấy lừa rồi!" Mấy đứa này, ai còn dám mở miệng nói nữa, xem tao có đấm nát cằm bọn bay ra không! "Khà, khà. Thầy chẳng phải nói là đương nhiên sao. Huệ Bân và Ngân Hách là chị em họ mà." "Hả?!" À! Chữ "À" này lập tức hiện lên trong đầu tôi. Phải, thầy cô đều cho rằng tôi và Ngân Hách là chị em họ, nhờ có bố, chuyện hộ tịch đều ổn thoả tốt đẹp. Bọn khỉ đó vẫn tỏ vẻ không tin, lớn tiếng phản đối. Thầy chủ nhiệm kiên định: "Là chị em họ! Khà khà, xem ra lời đồn đại sai rồi." Thầy vừa nói xong, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. "À, đó là..." Lúc tôi định giải thích, có người vỗ vai tôi: "Chị! Chú bảo chúng ta về sớm chút, có buổi họp mặt gia đình." Quay lại nhìn, là Ngân Hách, tôi sững sờ! Hắn... hắn vừa gọi tôi bằng chị? Lại thêm... lễ độ...? Ngày tận thế đến rồi. Ngân Hách chọc chọc tay vào lưng tôi. "À! Ừ, Ngân Hách là em họ tớ. Hì hì..." Tôi cười gượng gạo.Tụi bạn khỉ sắc sảo đó, lập tức hỏi lại: "Nhưng tại sao lại gạt chúng tớ hai người yêu nhau? Lúc hỏi cậu có phải đang quen nhau không, sao cậu không nói hai người là chị em họ chứ?" "À, chuyện đó..." Tôi lúng túng. Ngân Hách chen vào: "Đó là vì em nhờ chị. Em sắp không chống đỡ nổi các bạn nữ lớp 11 rồi. Nếu có một người con gái ở lớp 12 thêm vào, em chắc sẽ chống lại được! Cho nên em mới nhờ chị giả làm bạn gái em." Các bạn lớp tôi lúc này mới tỏ vẻ chấp nhận. Không, thật ra là bị nụ cười của Ngân Hách mê hoặc rồi. Lớp phó đẩy đẩy gọng kính: "Nhưng bạn Ngân Hách đến lớp chúng tôi làm gì?" Chúng tôi đã quên mất sự có mặt của thầy rất lâu, thầy đứng đó. Có nhiều chỗ ngồi nhu thế, sao lại không nhường thầy ngồi chứ? "Không có gì. Em muốn mượn chị ít tiền." "Hả? Ừ." Tôi đưa cho hắn 5.000 won, Ngân hách cầm lấy, nhưng vẫn đứng đó. Tên này! Hừ, được, biết rồi, tôi đưa thêm cho hắn 5.000 won nữa, Ngân Hách bây giò mới toét miệng cười đi ra khỏi lớp. Sau khi Ngân Hách đi rồi, cả lớp như vẫn quên sự hiện diên của thầy, mọi người bàn tán xôn xao. Nào là "đẹp trai quá", nào là "ghen tị quá", nào là... Nhưng có một vấn đề vẫn chưa giải quyết, tôi nắm chặt vai Tú Nhi và lớp phó đang định chạy trốn. "Có thể nói chuyện chút xíu được không?" Đây là giờ nghỉ giữa tiết, tôi kéo Tú Nhi và lớp phó ra hành lang, sau đó vỗ mạnh vào vai lớp phó. "A!" "Tức quá đi. Tớ đã bảo không được nói lung tung rồi mà? Cậu chết với tớ!" Lớp phó xoa xoa vai, lắc đầu lia lịa. Tiếp đến, tôi cũng vỗ mạnh vào vai Tú Nhi, cũng giống như lớp phó, Tú Nhi xoa vai, vẻ mặt đau đớn. "Nếu các cậu không quản được miệng mình, các cậu chết chắc!" Tôi vừa ra uy, hai người đã gật đầu lia lịa.Sau khi tan học, tôi cùng Ngân Hách về nhà. "Ngân Hách, hôm nay rất cám ơn cậu!" "Ngay cả giải thích cũng không biết à?" "Não tê liệt rồi, không biết nên nói gì." "Con gái vốn làm phiền người khác như thế à?" "Phải. Có thể lớp phó đó đặc biệt nghiêm trọng." "Đừng chơi với cậu ấy nữa thì được rồi. Lúc đến nhà mình, cậu ấy trông thật chẳng ra sao." "Tớ cũng không thích chơi với cậu ấy." Tôi sa sầm nét mặt, căn bản là vì không múôn nhắc đến lớp phó nữa. Chợt nhớ ra, tôi hỏi: "Nhưng tại sao cậu đến lớp tớ?" "Tớ vốn dĩ là đến xem xét tình hình. Vì ồn ào quá, tớ ở lầu trên nghe thấy hết, thật là kỳ quan! Tớ lo, không tới 10 phút cậu sẽ trở thành vợ chưa cưới của tớ, cho nên mới bước vào." "Hì hì hì..." "Quái vật à? Tại sao cười như thế?" "Quái vật gì chứ? Nhưng cậu thật nực cười. Chị... Oa, gọi lại lần nữa xem." "Có muốn tớ đẩy cậu một cái không?" Ngân Hách chỉ cái dốc con đường, hỏi. Tôi lắc đầu. Ngân Hách vò đầu: "Sau khi gọi chị, tớ suýt nôn ra, lại thêm lễ độ..." Ngân Hách vuốt tóc một cách thô lỗ. Xem ra, hắn quả thật không muốn nhớ lại chuyện đó. "À, cậu trả tiền hco tớ. Cậu không phải nói đến giám sát tớ sao? Không phải đến mượn tiền mà, cho nên, phải trả lại cho tớ." Nghe tôi nói, Ngân Hách lấy tiền ra xem rồi nói: "cái giá của một tiếng gọi "Chị", cái giá của việc gọi một cách tôn kính, tiền công leo lên lớp cậu, tiền thưởng cứu cậu ra khỏi tình thế khó khăn, cái giá cảu việc tớ bị mất mặt. Tiền này thuộc về tớ!"
CHƯƠNG 39
Phá sản rồi! “Này, hay là lấy 10.000 won đó mời tớ uống rượu đi.” “Cậu đang giục tớ gọi điện cho chủ tịch đấy à?” Ngân Hách vươn vai. Tôi dựa vào cửa phòng Ngân Hách nhìn gáy hắn, nói: “Mời tớ uống đi. Hôm nay tớ sợ vỡ mật ra, hơn nữa, ngày mốt là lễ bế giảng rồi.” “Tớ nghe nói cho dù có lễ bế giảng, cũng phải học bù những ngày nghỉ mà.” “Sao? Đi đi mà!” “Chủ tịch hỏi chúng ta đi đâu thì sao?” “Còn sao nữa, thì nói là đi thư viện.” “Cậu ăn mặc như thế mà là đi thư viện à?” Quần áo tôi thế nào chứ? Chỉ là áo thun tay ngắn, quần đùi, vớ, thắt lưng da, nón. “Ăn mặc thế này là thích hợp đi thư viện lắm rồi?” “Không cảm thấy còn thiếu thứ gì sao?” “…?” “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?” “Để tớ nói nhé, chưa lấy túi xách.” Tôi chạy đi lấy túi. Không biết Ngân Hách ra từ lúc nào, hắn đã ngồi trên ghế nệm trong phòng khách và nhìn tôi chằm chằm. “Gì thế? Túi sách đã lấy rồi, đi thôi!” “Không phải muốn nói dối mọi người là đi thư viện sao?” “Ừ, thì sao?” “Cặp đâu?” “A!” “Đầu óc bị nổ tung rồi à? Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cổ quái, tôi bỏ hắn lại phía sau, mang cặp vào rồi đi ra . Ngân Hách lúc này mới đứng dậy khỏi ghế. Tên này kỹ tính thế, xem ra, cậu là tên tội phạm hoàn hảo điển hình. Tóm lại, cũng không phải không thích uống rượu! Ha ha ha! “Bố. Con đi thư viện đây.” “Rủ Ngân Hách đi cùng nhé.” “Dạ.” Bố không nói thêm gì nhiều thì đac yên tâm rồi. Nói thật lòng, bố là tin tưởng Ngân Hách mới yên tâm. Tóm lại, tôi và Ngân Hách cùng nhắm hướng thư viện mà bước tới … một quán bar.
“Oa! Cậu nhìn con chó nhỏ đó xem! Thật dễ thương!” “…” “Cậu nhìn xem, dễ thương không ha?” “Ừ.” “Nếu không yêu thích động vật, cho thấy khả năng thích ứng xã hội tự nhiên của cậu rất kém.” “Cũng có ngoại lệ chứ.” “Giống như đối xử với con người vậy. Phải thân thiết với động vật.” “Nếu chó có thể nói được tiếng người, tớ sẽ suy nghĩ lại.” Đồ khỉ. Tôi bị Ngân Hách kéo mạnh vào quán bar mà mắt cứ nhìn con chó nhỏ bên cột điện. Trong quán rất ồn ào, trong số đó cũng có học sinh trung học nữa. Nhìn mấy thằng nhóc này, cha mẹ bọn bay đều biết chứ? Lại mặc đồng phục đến quán bar? “Không ngờ quản lý kém như thế.” Tôi bất mãn. “Đúng thế. Tụi mình thì sao?” Cứng họng. “Ngồi bên đó đi.” Ngân Hách chỉ vào một góc. Tôi và Ngân Hách ngồi vào chỗ. Chẳng bao lâu, một người bồi bàn nhưng giống như học sinh cấp ba đến hỏi chúng tôi uống gì? “4 chai bia.” Ngân Hách gọi. “4 chai? Chỉ đủ để nhấp giọng.” “Tớ uống 3 chai rưỡi, cậu nửa chai.” “Sao có thể thế được?” Nhưng Ngân Hách không trả lời lại. Tên đáng chết, muốn gì được nấy! Không bao lâu sau, những chai bia ngon lành được đặt lên bàn. Chưa kịp nói câu nào, tôi mở ngay hai chai rồi rót vào ly. “Thật sảng khoái!” Tôi uống cạn một ly, cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người, run lập cập. Ngược lại, sau khi uống cạn một ly, Ngân Hách chỉ hơi nhúc nhích, lại có sự khác biệt lớn đến thế? “Này! Yên lặng chút đi, mấy đứa khốn kiếp này!” Đang lâng lâng, ở xó xỉnh nào đó vang lên giọng nói làm rung rinh cả bàn. Chúng tôi quay lại nhìn, thì ra là đám học sinh cấp ba ngồi ở cửa đang hất bàn đứng dậy, bọn chúng say không ra hình dạng gì nữa, mất cả lý trí. “Bọn bay chỉ mải lo hô lớn hả? Có người thất tình, có người vui quá hả? Là vì bọn bay vui lắm hả? Khốn kiếp!” Người điên không nhất định đều có ở bệnh viện tâm thần. Tôi và Ngân Hách nhìn nhau, sau đó, không hẹn mà gặp, chúng tôi cùng cười lên, ý là làm như không nhìn thấy. Xem ra, hắn hình như uống rượu ở đây là vì thất tình, cứ uống mãi, hắn cảm thấy những người khác đều vui vẻ thì nổi giận vô cớ hất đổ bàn! “Này, hai người bên đó! Đang yêu nhau hả? Đang chọc quê tôi đấy hả?” Ngón tay hắn đang chỉ hướng nào thế? Hử? Tại sao mắt hắn lại đang nhìn chúng tôi? Ngân Hách hơi cười nhếch mép, chính là tư thế nói: Muốn đánh nhau thì xông vào đi! “Hai người, mấy đứa giống như chuột kia!” Không biết tại sao, Ngân Hách nghe mà không phản ứng gì. “Thằng khốn kia! Tao giết chết mày!” Quán bar bỗng chốc im lặng. Tên say mèm đó đi lại phía chúng tôi, sau đó, tiếp tục văng tục. Ngân Hách vẫn im lặng, nhưng, một câu nói đã đâm thẳng vào tim anh ta. “Hai đứa mày… theo tao thấy, những ngày hai đứa mày bên nhau không lâu đâu. Theo tao thấy… không qua nổi một tháng…” Bốp! “Hự!” Động tác tấn công vào mặt hắn kết thúc trong chớp mắt. Ngân Hách vì câu nói này mà muốn đánh hắn nữa, nhưng tôi ngăn lại. “Ngân Hách, thôi đi!” Nghe tôi nói, Ngân Hách nới lỏng nắm tay và đá tên đang nằm bệt dưới đất : “Còn dám nói bậy nữa, tao đánh vỡ mồm ra. Cái gì mà không lâu đâu?” Lần đầu tiên, tôi thấy Ngân Hách giận dữ như thế. Cậu muốn ở cạnh tôi rất lâu, rất lâu phải không? Như thế phải không? Bảo sao tôi không thích cậu chứ? Nhân viên phục vụ kéo tên nằm bệt dưới đất ra ngoài. Tôi và Ngân Hách lại ngồi xuống uống bia. Bọn con gái trong quán bỗng nhao nhao lên. Sinh viên nữ thì đương nhiên rồi, học sinh nữ cấp 3, cấp 2 cũng điên lên. Nói nào là đẹp trai, lại thêm cứng cỏi như thế. Tôi bỗng nổi giận lên, dám nhắm đến bạn trai tôi! Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, nhưng Ngân Hách hình như không quan tâm. Bọn con gái trung học nhờ có chút men rượu mà đi đến trước mặt chúng tôi. “Xin…xin lỗi.” “Này, dũng cảm chút được không? Nói thích anh ta đi!” “Đúng thế, cố lên!” “Đó … đó cũng là… cô gái bên cạnh anh ấy…” Một đứa say khướt chỉ tôi nói, chung quanh lại lộn xộn lên. “Này, có thể là chị.” “Hoặc em gái.” “Đúng thế, có lẽ không phải là bạn gái.” Đó là có thủ môn thì không dám sút bóng vào? “Theo tớ thấy, cậu đẹp hơn.” Bên trái, bên phải con nhỏ tóc ngắn ngang vai có hai đứa tiếp viện. Bản cô nương vốn cảm thấy hơi ngà ngà say. Bọn bay đang thọc ai một dao thế hả? Chị ? hoặc là em gái? Không nhìn thấy sự hỗn lạo vừa rồi à? Rồi tôi đứng bật dậy, hét lớn: “Này, đừng chọc giận tôi.” “Ừ…hả?” Ba đứa con gái hốt hoảng! Tôi bỗng cảm thấy mình giống như nổi giận hơi sớm, tôi cảm thấy hơi ngại. Thật ra, ngồi nói chuyện cũng được mà? Bầu không khí im lặng như tờ. Ba đứa con gái tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng đang nhìn bọn chúng. Lúc này có người to gan cười ha ha. Quay lại nhìn, là Ngân Hách nhìn vẻ lúng túng của tôi mà cười nghiêng ngả. Chỉ nhìn dáng vẻ hắn cười, mọi người cảm thấy như là một vị vua xinh đẹp, lại thêm nụ cười thiên sứ. Nhưng đối với tôi, hắn giồng một con ác quỷ. Người đang nhìn vẻ lúng túng của tôi, rời khỏi trái đất đi! “Này, tớ ngượng quá, đừng cười nữa!” Nhưng Ngân Hách không để ý đến lời của tôi, hắn vẫn cười rất lâu, sau đó hướng về phía tôi , giơ ngón tay cái lên, hắn cố ý nói lớn: “Bạn gái tôi thật cừ!