Người săn ác quỉ

Chương 43: Chương 50 - 51:


trước sau



CHƯƠNG 50

“ Tớ chọn, tớ thích à?”

 “ À, sao lại chừa cho tớ hộp sữa sôcôla?”

 “ Mấy hộp khác đều bị các bạn trong lớp uống hết rồi. Bọn họ biết được, cậu nghe tớ muốn uống sữa nên mua cho tớ, thì không dùng những lời như Ở rể nhà vợ gì đó để chế nhạo tớ. Họ cũng không nói những câu như có hay không có bản lĩnh gì đó nữa.?

 “ Một học sinh trung học mà có bản lĩnh mới lạ.”

 “ Thế à?”

 “ Đồ ngốc.” Tôi đã quen với cách khiêu khích của Ngân Hách, nhưng tại sao, tôi vẫn cảm thấy sâu thẳm trong long có cơn giận đang sôi sung sục.

 Lúc vừa nói chuyện với Ngân Hách vừa băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe hơi lao nhanh về phía chúng tôi.

 “Á!”

 Tôi sợ cứng cả người, lúc này, có một cánh tay ôm chặt lấy tôi. Đến khi tôi định thần lại nhìn, Ngân Hách ôm chặt tôi vào lòng và đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi lao đến với vẻ mặt đáng sợ. Chiếc xe điên đó lao qua chỗ chúng tôi đứng, đâm vào tường, tài xế xe đó chắc bị nát cả người rồi. Ngân Hách buông tôi ra, chầm chậm đi lại chiếc xe, xung quanh cũng nhốn nháo cả lên, mọi người vây lại. Ngân Hách mở mạnh cửa xe, kéo người trong xe ra như nhổ hành. So với chiếc xe bị đụng không ra hình dáng gì, tình trạng của ông tài xế này xem như còn tốt.

 Đầu tiên, Ngân Hách nắm thân áo trước của người đàn ông đó, bắt đầu tra khảo:”Này….mẹ kiếp…Ông làm gì thế hả?”

 Chú tài xế làm người ta khó chịu đó, trán chảy máu trong một ngày nắng nóng gay gắt này. Ông ta hình như say rồi, nếu không thì, sao ông ta không biết rõ tình hình? Phải biết bây giờ không phải lúc ông ta la hét.

 “ Mày.…Đồ chó!”

 “ Nếu lúc nãy đụng phải cô ấy thì làm sao? Hả?” Ngân Hách giận dữ nhìn hắn, hình như thật sự sẽ không tha cho ông ta, Ngân Hách hùng hùng hổ hổ nói.

 Nhưng chú say mèm đó đã mất đi khả năng phán đoán.”Không việc gì … không việc gì…dù sao cũng đều chết cả!’

 “ Đừng có gào vào tai tôi! Khốn kiếp!”

 “ Cái…cái gì? Thằng nhãi con!”

 Tôi phải ngăn Ngân Hách lại, nếu cứ thế này có khả năng Ngân Hách sẽ giết ông ta mất. Nếu là trước đây, xảy ra tình huống thế này, tôi nhất định sẽ đe doạ, đòi đánh ông ta, nhưng Ngân Hách độc ác hơn tôi, hắn tuyệt đối sẽ không nhẹ tay như tôi.

 Tôi chạy lại bên Ngân Hách nhanh như cơn gió, Ngân Hách vừa giơ tay lên định đánh, tôi nắm chặt nắm tay anh ta.

 “ Bỏ ra!” Đám đông xung quanh nghe Ngân Hách nói thì lập tức yên lặng, xem ra, trong tai họ, câu “bỏ ra” tức là “ câm miệng”.

 “ Dừng tay! Đừng đánh! Ông ta là bậc cha chú cậu, cậu dừng tay!”

 “ Là ông ta tự mình nói muốn chết. Nếu đã muốn, tớ giúp ông ta toại nguyện.” Ánh mắt Ngân Hách lạnh thấu xương hơn gió ở đỉnh Hymalaya, sắc nhọn hơn cả lưỡi dao. Cả người Ngân Hách, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ lạnh lùng, xem ra, Ngân Hách vốn chỉ định nói thôi, nhưng nghe nói ông ta nói, lập tức mất đi lý trí.

 “ Tớ bảo cậu dừng tay!”

 “ Loại người như ông ta không đủ tư cách tồn tại trên đời này.”

 Thật sự mất đi lý trí rồi, lần này thì xong rồi. Tôi vẫn nắm chặt nắm tay Ngân Hách. Trong số con gái, vóc dáng tôi không phải là thấp bé, nhưng tôi vẫn phải lấy hai tay nắm chặt nắm đấm của hắn.

 “ Mày …. là đồ khốn… Hai đứa mày…hức….đang…làm gì.”

 A, ông này thật làm người ta tức chết.

 Ngân Hách lắc mạnh ông ta, nói:” Tại ông , cô ấy suýt chút nữa bị thương, ông không những không xin lỗi, còn nói muốn chết? Muốn chết phải không? Hôm nay, tôi sẽ cho ông thấy đường xuống suối vàng như thế nào?”

 Ngân Hách đe doạ, tôi cảm thấy hắn càng nắm chặt nắm đấm của mình hơn. Tôi quả thật hết cách…Thật sự không còn cách nào khác , hét lớn:”Cậu! Không định tặng quà cho tớ à?”

 “ Quà gì?” Giọng nói khô khốc của Ngân Hách làm tôi thấy rát trong cổ họng. Tôi có thể làm gì chứ, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, chỉ còn cách này mới ngăn cản được hắn.

 “ Tớ muốn dùng…phiếu sử dụng vô thời hạn! Mau theo tớ về nhà !”

 Im ắng vài giây.

 Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Ngân Hách đã dụi đi nhiều, bởi vì, hắn đang nhẹ mỉm cười.

 Ngân Hách ném ông ta xuống đất, nói “ Nếu để tôi thấy ông lần nữa, ông chết chắc. Mẹ kiếp!”

 Thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên tôi nghe Ngân Hách chửi câu nhẹ như thế. Sau khi chúng tôi rời khỏi không lâu, thì cảnh sát đến hiện trường. Đúng thế, xem như đã giải quyết được một việc lớn.

 Tôi hy vọng như thế là kết thúc rồi, nhưng…

 “ Tớ muốn tặng quà cho Huệ Bân.”

 Nói khoa trương một chút, giọng nói này có phần quá thân mật. Có lẽ, hắn muốn chọc tôi cười, điều này làm tôi thấy bất an. Tôi thật sự muốn đi chậm một chút, lại bị hắn kéo về nhà.

 Vừa về đến nhà, tôi viện cớ phải đi tắm, chạy ngay lên lầu. Tôi trốn vào nhà vệ sinh nhanh như gió, sau đó, cố gắng tắm thật lâu, thay quần áo. Nhưng như thế cũng không tới một tiếng đã tắm xong rồi.

   Cộc cộc cộc !

  “ Này, cậu đang giặt quần áo à? Hả?” Ngân Hách gõ cửa buồng tắm , nói.

  “ Hả? À...tớ…đúng thế…tớ đang tắm!”

  “ Trước khi tớ tông cửa vào, mau mở cửa ra!”

  “ Câm miệng! Lúc người ta đang tắm, phá cửa vào là quấy rối tình dục đấy!”

  “ Thế à?”

  “ Ừ!”

 Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng chân Ngân Hách bước đi. Tôi cảm thấy rất lạ, ngồi xuống bồn tắm.

 Tôi không phải không thích, tôi thích đôi môi mềm mại của Ngân Hách. Hơn nữa…hắn cũng khá thành thạo. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì, luận về tuổi tác, tôi là chị. Nhưng tôi cứ cảm thấy, mình bị Ngân Hách khống chế trong lòng bàn tay.

 Cạch.

 Tôi đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa vang lên âm thanh khiến người ta bất an. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa đáng chết đó mở một nửa. Ngân Hách thò đầu vào, miệng cười toe toét:” Gần đây thịnh hành kiểu mặc quần áo tắm à?”

 “Ơ….ơ!”

 “ Tóc cũng ướt rồi. Xem ra, hình như cậu đã tắm xong rồi?” Ngân Hách toét miệng cười, sau đó, hắn bước đến chỗ bồn tắm tôi đang ngồi.

 Hắn đứng trước mặt tôi, giơ tay ra:” Đứng dậy đi. Ghét thì nói ghét. Tuy trong lòng tớ rất đau, nhưng tớ không tệ đến nỗi làm người con gái mình yêu sợ hãi.”

 “ Ngân Hách…” Tim tôi ấm lên, bỗng cảm thấy mình thật tệ. Vì, tuy chỉ là trong phút chốc, nhưng tôi thật sự từng nghĩ Ngân Hách rất đáng sớ. Tôi cảm thấy xấu hổ, cho nên mới từ chối nụ hôn của Ngân Hách. Nắm tay Ngân Hách, tôi đừng dậy.

 Ngân Hách đưa tôi về đến cửa phòng, hôn lên mu bàn tay tôi, nói:

 “ Hôm nay như thế này vậy.”

CHƯƠNG 51

Sau lần đó, tôi không dám nhắc lại những chữ đại loại như “ Phiếu sử dụng vô thời hạn” hoặc “ hôn”. Bây giờ, tôi mới hiểu, lúc đó cảm thấy hôn nhau thì xấu hổ là một suy nghĩ ngớ ngẩn nhưng đã quá muộn. Tôi sao có thể không biết xấu hổ mà nói với Ngân Hách, ” tớ muốn dùng phiếu sử dụng vô thời hạn , hôn tớ đi”, lần nữa chứ?

  “ Đang nghĩ gì thế? Suy nghĩ chăm chú như thế?”

 “ À…không….không có gì.”

 Tôi im lặng nhìn mặt Ngân Hách, cái cằm thanh tú và làn da trắng mịn. Khuôn mặt xinh đẹp này, nếu hắn giả gái nhất định rất hợp, đôi môi đỏ tươi hấp dẫn, hơn hẳn bất kỳ cô gái nào.

 “ Cậu đang làm gì thế?” Ngân Hách hỏi.

 “ Hả? Không làm gì…”

 “ Hôm nay, cậu uống nhầm thuốc à? Hay là lúc học bù nằm mơ? Sao lại như mất hồn thế hả?”

 “ Đúng thế…“

 Tôi lắc mạnh đầu. Nhất định là vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện kỳ lạ. Không chỉ biết có một tên con trai đang yêu thầm tôi, suýt chút nữa bị xe đụng, quan trọng nhất là chuyện hôn Ngân Hách, điều này làm cho đầu óc tôi càng thêm hỗn loạn.

 “ Có phải cậu ấy sẽ rất buồn không?”

 Tôi bất giác nhớ đến chuyện hôm qua, nói một mình. Tôi ngậm miệng lại ngay, nhìn qua bên cạnh, cũng may, Ngân Hách hình như không nghe thấy. Tôi lúc này mới thở nhẹ nhõm. Bấy giờ, Ngân Hách hỏi tôi:

 “ Lúc nãy, cậu hỏi tớ, nếu tớ thích người khác thì làm sao? Đúng không?”

 “ Hả? Ơ…đúng.”

 “ Cậu còn nhớ lúc đó tớ trả lời thế nào không?”

 “ Ừ….”

 Đột nhiên nhớ lại câu trả lời của Ngân Hách lúc đó, tim tôi lại rung động…cho dù phải giết hết đàn ông trên thế giới này, chỉ còn lại một mình hắn, cũng sẽ đợi tôi quay về bên hắn. Câu nói này của Ngân Hách, thật sự làm tôi rất cảm động.

 “ Thế, nếu tớ thích người khác thì sao?”

 “ Ưm…”

 “ Tớ nói là nếu như thế thôi.”

Phải… bây giờ, chẳng qua là chỉ tưởng tượng tới vấn đề này, cũng đã làm lòng dạ tôi rối bời…Xem ra, tôi đã yêu Ngân Hách rất sâu đậm.

 Tôi nghiêng đầu nói :” Tớ sẽ giết cậu trước! Cậu dám thích người khác, cậu chết chắc.”

 “ Tại sao?”

 Nghe tôi trả lời như vậy, Ngân Hách vẫn rất nghiêm chỉnh, hỏi lại, làm tôi không thể không tiếp tục.

  “ Cậu thích người khác, chứng tỏ cậu không thích tớ, hơn nữa niềm tin trong cậu đã sụp đổ. Tuy tớ không thể thật sự giết được cậu, nhưng rất có thể, cậu sẽ lãnh một cái tát của tớ.”

 “ Niềm tin à ….”

 Ngân Hách chỉ nhìn về phía trước bước đi, còn tôi chỉ nhìn Ngân Hách mà bước đi. Bởi vì, con đường này rất quen thuộc, không cần nhìn, tôi cũng biết mình đã đi tới đâu.

 Ngân Hách bỗng suy tư, sau đó nói tiếp:”Thế thì cậu phải cho tớ xem báo đáp của cậu với niềm tin đó.”

 Tôi nhìn về hướng Ngân Hách hất cằm. Đứng ở đó không phải ai khác, là Lô Vũ Hiền, đang ôm bó hoa trên tay. Sau khi chạm phải ánh mắt tôi, hắn luống cuống. “ Xin…chào..”

  Tôi sững người. Vũ Hiền bước lại gần tôi. Tôi nhìn Ngân Hách, nhưng hắn tỏ thái độ như muốn xem màn kịch hay, lùi lại bên bức tường. Không biết bắn là tỏ ra tự tin về bản thân mình hay là tin tưởng tôi?

 “ Hoa này…xin cậu nhận lấy.” Vũ Hiền nói.

 “ Hả? Tặng tôi làm gì?”

 “ Tớ biết cả trường đã truyền tai nhau rồi. Cho nên cũng không thể kéo dài nữa…” Vũ Hiền đỏ mặt, điều này làm tôi càng lúng túng. Ngân Hách nhìn chúng tôi với anh mắt của một khán giả đang xem kịch.

 “Tớ!...thích cậu!”

 Cảm giác này giống như đứng gần nghe tiếng đại bác vậy. Tôi lắc đầu. nhưng Vũ Hiền giả vờ như không thấy, nói tiếp:

 “ Cậu có thể quen tớ không? Vốn dĩ, tớ cứ tưởng cậu và tên học lớp 11, đang dựa tường kia quen nhau. Nhưng sau khi nghe nói hai người là chị em họ, tớ liền hạ quyết tâm. Tuy tớ có thể không làm cậu hạnh phúc, nhưng ít ra, chắc chắn cũng không làm cậu đau khổ, tớ tuyệt đối một lòng một dạ với cậu.”

 Đây tuyệt đối không phải là người được việc. Trước mặt bạn trai, nghe người con trai khác tỏ tình, sau đó từ chối anh ta. Chuyện này làm tôi không biết làm thế nào thì tốt?

 Tôi lắc đầu mạnh.” Xin lỗi.” Rồi đẩy bó hoa về phía cậu ấy, Vũ Hiền lại đưa bó hoa về phía tôi, nói:

 “ Nếu nguyên nhân là vì hiện đang học lớp 12, thế thì tớ có thể đợi sau khi cậu tốt nghiệp thì quen nhau. Trước khi thi đại học, tớ sẽ không làm phiền cậu, cho nên, cậu suy nghĩ kỹ lại đi.”

 “ Xin lỗi. Tớ đã có người yêu rồi.”

 “ Cái….gì?”

 Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ, luống cuống của Vũ Hiền, tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ấy? Thật kì cục.

 “ Tớ đã có người yêu rồi.” Tôi biết rõ, Vũ Hiền không phải vì không nghe thấy mới hỏi lại, nhưng tôi vẫn nói lại lần nữa. “ Xin lỗi.”

 “ Nhưng sao tớ không nghe nói chuyện này!” Vũ Hiền hỏi.

 “ Chúng tôi đang quen nhau.”

 “ Rốt cuộc là ai! Là ai?” Vũ Hiền đau khổ hét lên..

 Lúc tôi định nói vài lời, Ngân Hách chen vào:”Là một người đẹp trai hơn cậu.”

 “ Cậu nói gì?” Vũ Hiền quay về phía Ngân Hách.

 Tuy vẻ mặt Ngân Hách ung dung, tự đắc như thế, nhưng so với lúc nãy, hắn hình như có chút không kiên nhẫn nữa:” Tôi nói là một người đẹp trai hơn cậu, anh ta rất yêu cô gái này. Hơn nữa, quan trọng là anh ta có một thứ mà cậu không thể nào sánh được.”

 “ Là gì? Đó là gì?”

 “ Niềm tin.”

 “Niềm …tin…”

 “ Tin là, nếu giết hết đàn ông trên thế giới này, cô ấy sẽ trở về bên mình. Cho dù không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ chung tình, không hai lòng.”

 “ Cậu rốt cuộc…đang nói gì..”

 Ngân Hách từ từ đi lại gần Vũ Hiền. Bởi vì cao hơn Vũ Hiền khoảng 1 tấc, Ngân Hách nhìn xuống: “ Hơn nữa…anh ta còn có Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn.”

 Hắn…hắn có phải điên rồi không. Rốt cuộc đang nói lung tung gì thế?Tôi nhìn Ngân Hách với ánh mắt kinh ngạc, còn Vũ Hiền nhìn Ngân Hách, mắt đầy về nghi hoặc.

 “ Những gì cậu ấy nói…là…thật chứ?” Vũ Hiền lắp bắp hỏi tôi. Với câu hỏi của Vũ Hiền, tôi không biết nói gì, tội của tôi chẳng qua là đã nhận một món quà sinh nhật mà thôi. Nhưng tại sao, Ngân Hách bống nói đến chuyện này ở đây?Này, sao cậu bỗng nhiên lại nói đến chuyện này?

 “ Là thật à?” Vũ Hiền hỏi dồn. Tôi gật đầu trong hoảng loạn.

 “ Rốt cuộc là thằng nào?...” Vũ Hiền nói một mình như người mất hồn.

Ngân Hách tiến them bước nữa lại gần Vũ Hiền, sau đó, một tay gác lên vai câụ ta, tay kia chỉ vào mình:” Thằng nào hả? Là thằng này.”

 “?!” Trong ánh mắt Vũ Hiền  lẫn lộn sự kinh ngạc và hoài nghi.

 Ngân Hách trái lại cười nhởn nhơ hơn lúc nãy, tiếp tục chỉ vào mình, nói :“Thằng này thật sự rất thích cô ấy, cho nên cậu đừng tuỳ tiện trêu chọc cô ấy. Bởi vì, tính khí thằng này không tốt lắm. Hơn nữa, mọi người truyền tai nhau, nói chúng tôi là chị em họ, nhưng chúng tôi không phải. Cho nên , cậu cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, gắn cho chúng tôi cái mác họ hàng thân thích gì. Biết chưa hả?”

 Tôi hoảng hốt, Vũ Hiền cũng càng tỏ ra chân tay lóng ngóng. Tôi vốn định tìm vài lý do để đuổi Vũ Hiền đi, nhưng Ngân Hách tại sao lại làm sự việc đến bước đường này?

 “ Vũ Hiền. Cậu nghe tớ nói đây.” Để thu dọn tàn cuộc, tôi nên viện lý do gì đó, hoặc nhờ cậu ấy im lặng.

 Lúc đó tôi gọi Vũ Hiền, nhưng không biết bắt đầu thế nào, Ngân Hách lại dùng biện pháp tốt nhất trên thế giới để bịt miệng Vũ Hiền. Đây là biện pháp căn bản không nghĩ đến chủ nghĩa dân chủ và tiến trình hoà bình thế giới : Đe doạ!

 “ Nếu cậu không giữ mồm giữ miệng, thằng này tuyệt đối không tha cho cậu. Được rồi, cậu đi đi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!