CHƯƠNG 52
“ Lúc đó cậu ẩu quá.”
“ Đó cũng là cách giải quyết của tớ.”
“ Nếu tin đồn lan ra khắp nơi thì làm sao?”
“ Thế thì hết cách rồi. À, chỉ có thể mở cuộc họp báo bác bỏ tin đồn, công bố thiên hạ là chúng ta đang yêu nhau.”
“ Cậu?...Cậu!”
Thật hết cách với hắn, tôi cuối cùng chỉ có thể ném một quả bom nguyên tử vào hắn, để giải toả mối hận trong long.
Về đến nhà, tôi ngồi ngay xuống ghế mắng hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn đã trở về bản chất trước đây. Không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt đó nữa, hắn chỉ ngồi với vẻ mặt thờ ơ. Nếu nói với hắn, ngày mai trái đất sẽ nổ tung, hắn nhất định sẽ trả lời: thế thì “ chôm” một chiếc phi thuyền vũ trụ để dành.
Hay là thôi đi. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tôi còn có thể mong gì ở hắn? Ông trời ơi, cầu xin người dạy cho kiếp sau của Hạ Ngân Hách biết, cái gì là “ Đạo lý luân thường”, để hắn biết rõ mà phán đoán tiến triển sự vịêc như thế nào!
Tôi đi lên lầu, ngồi vào bàn học, mở sách bài tập Anh văn. Cái chữ cái trên giấy trắng đang nhảy điệu múa mà tôi không có cách nào hiểu được, tôi lắc mạnh đầu, tập trung tinh thần giải đề.
Không biết qua bao lâu thời gian.
Tôi cảm thấy cổ tê cứng, ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Tôi đứng dậy, xoay xoay cổ, sau đó xuống lầu uống nước.
“ Cậu đang làm gì thế?” Tôi nhìn Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm, hỏi.
“ Xem truyền hình. Cậu cũng lại xem đi.”
“ Thôi được. Dù sao tớ cũng mệt rồi… Nhưng cậu không học bài à?”
Ngân Hách vừa xem tin tức nước Mỹ trên kênh CNN, vừa trả lời :” Tớ đang học đó thôi. Vừa biết tin tức, vừa học tiếng Anh.” Đây cũng là tài năng của Ngân Hách.
“ Thật thoải mái tự tại, dễ dàng như trở bàn tay nhỉ.” Tôi xoay cái cổ cứng đơ qua trái, qua phải.
“ Cổ đau à? Có cần tớ xoa bóp giúp cậu không?”
“ Ừ, cảm ơn cậu.”
Ngân Hách không nói gì, đặt tay lên cổ tôi. Bàn tay mềm mại của Ngân Hách vừa chạm vào, tôi lặng cả người. Ngân Hách nhất định cũng cảm nhận được, nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa bóp cho tôi. Bàn tay Ngân Hách quả thật thần kỳ, không bao lâu, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng cảm giác mãnh liệt nhất là đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng.
Lúc kênh CNN phát quảng cáo, tôi lấy bộ điều khiển chuyển kênh khác. Đúng lúc chọn được kênh đang chiếu bộ phim nhiều tập do nhiều diễn viên ngôi sao đóng, rất ăn khách, thì trên màn hình lại là cảnh diễn viên đang hôn nhau. Tôi vội chuyển kênh khác, nhưng trong lúc hốt hoảng lại ấn nhầm nút, chỉnh âm thanh lớn lên, tiếng động làm người ra đỏ mặt tía tai trên truyền hình càng lớn thêm.
“A!”
Tôi tắt tivi. Bầu không khí yên lặng bao trùm.
Không khí nặng nề, tinh thần mơ màng, trong não trống rỗng.
“Ngân.... Hách….”
“ Sao thế?”
Ngân Hách hỏi, tiếp tục xoa bóp cổ tôi. Tôi ho vài tiếng, Ngân Hách bỏ tay ra khỏi cổ tôi.
“ Có gì mà ngượng?”
“ Hả? Không…phải…,chỉ là… “
“ Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm bừa nữa. Cậu không thích, tôi còn có thể thế nào?” Ngân Hách ngồi trên ghế cách tôi khá xa.
“ Không phải! Tớ không phải không thích.” Tôi bất giác nói lớn lên, Ngân Hách sắp mở tivi thì dừng lại, chầm chậm quay qua nhìn tôi.
Tuy thấy rất ngượng, nhưng tôi cảm thấy nên nói rõ :” Không phải như thế. Tớ không phải là ghét hôn nhau. mà cảm thấy rất ngại…Tóm lại, không phải không thích.”
“ Thế thì là gì?”
“ Chính là….chính là…cảm thấy xấu hổ.”
“ …?”
“ Cho…cho nên. cậu đừng hiểu lầm!”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ngân Hách, cho nên cứ nhìn xuống đấy, tôi giống như đang độc thoại vậy. Tôi chưa nói xong, Ngân Hách đã nâng cằm tôi lên…hôn tôi. Đến lúc tinh thần tôi sắp mơ màng vì thiếu ôxy, môi Ngân Hách mới rời khỏi tôi.
“ Hơ hơ…hơ hơ…Ngân Hách …” Tôi chưa định lại thần hồn, há to miệng thở, gọi tên Ngân Hách.
Ngân Hách mỉm cười. nói:”Hôm nay tớ đây thôi, thấy cậu sắp chết rồi.”
“ Cậu…hơ hơ….bỗng nhiên…”
“ Không phải không thích, đây là do cậu nói đấy.” Ngân Hách cười ranh mãnh, hình dáng đó làm tôi nghi ngờ đây có phải là Ngân Hách tôi quen không?
Hắn nhìn tôi đang ngơ ngác, nói tiếp:” Cậu nghĩ xem. Phiếu sử dụng nụ hôn vô thời hạn là quà tớ tặng cậu, còn có muốn tặng nụ hôn của tớ hay không là do tớ quyết định, phải không?”
Quả nhiên đã trở về bản chất của Hạ Ngân Hách!
Tôi cười cởi mở, Ngân Hách cũng cười theo.
“ Thôi, không nói nữa. Tớ…tớ muốn đi uống nước” Tôi viện cớ đi uống nước, đứng dậy, nhưng có thể là vì quá căng thẳng, hai chân tôi mềm nhũn ra. Lúc tôi lắc lư, lấy Ngân Hách làm vật chống đỡ để ngồi dậy, suýt ngồi bệt xuống đất!...
Người mặt ửng đỏ và đang mỉm cười này là….
“ Dì!”
“ Ơ,ơ, hả?”
“Dì…không phải là…”
“ Không sao, không sao! Đang lúc yêu đương say đắm mà. Dù sao cũng không chỉ một, hai lần.”
Người khác nghe được sẽ hiểu lầm đấy! Cái gì gọi là không phải một, hai lần?
Tôi cố nén cơn giận, nói với giọng nói dịu dàng nhất :” Dì, dì sẽ giữ bí mật cho con chứ?”
“ Chuyện đó….chuyện đó….tất nhiên rồi …”
“ Con thật sự có thể tin dì chứ?”
“ Tất nhiên rồi…Con yên tâm đi! Ha ha! Nào, xuống ăn cơm đi! Ha ha ha! “
Bất an, bất an vẫn bất an. Tôi quả thật không cách nào ký thách sự tin tưởng vào dì. Tôi nhìn Ngân Hách với anh mắt bất an, Ngân Hách hình như cũng nghĩ giống như tôi.
Tôi và Ngân Hách xuống lầu. Bốn người chúng tôi cùng ăn cơm. Ăn cơm cùng dì giống như ôm quả bom nổ chậm, làm tôi đã bất an lại nguy hiểm.
“À. Chủ tịch….Nghe nói Đổng sự trưởng của tập đoàn đã ly hôn rồi ?”
“Ừ… tin tức đã truyền tới đây rồi à?” Bố gật đầu.
“ Đó hoàn toàn là vì không hợp tuổi! Nếu không, sao có thể ly hôn nhanh như vậy? Cho nên. nhất định phải xem tuổi! Không chỉ phải xem tính cách có hợp không, còn phải xem có phát tài không. Để con cháu sau này thành công, cần phải tính đến chuyện đó…là xem chuyện đó có hợp hay không!”
Khụ khụ! Tôi sắp ói ra tất cả mọi thứ trong miệng. Cái gì gọi là cái đó có hợp hay không chứ? Nhưng câu nói tiếp theo càng làm tôi sững sờ.
“ Xem ra chủ tích không cần phải lo lắng. Ngân Hách và Huệ Bân, vừa nhìn đã biết là một đôi trời sinh rất hợp nhau.”
CHƯƠNG 53
Thật sự bị dì đánh bại rồi.
Lên lầu, tôi khẽ đến phòng thể dục. Gần đây, vì bận chiến đấu với môn tiếng Anh, tôi đến phòng tập này không được mấy lần. Những cũng như lúc tôi đến hôm quá, phòng đã được quét dọn sạch sẽ, dì đã quét dọn phòng này.
Tôi đánh mạnh vào bao cát treo trên trần nhà.
Bịch! Bịch! Bịch, bịch!
Dì, dì. Dì rất được bố tín nhiệm, con mới nhịn như thế, nếu lại xảy ta tình trạng như thế, con sẽ không nhịn nữa.
“ Hây a!”
“ Mạnh thật đấy”
“ Thế thì sao?”
Tôi bất giác trừng mắt giận dữ. Nhưng, Ngân Hách chỉ nhún vai, hình như không chú ý. Tuy chuyện liên quan đến dì cũng làm tôi lo lắng, nhưng nghiêm trọng hơn là chuyện về Vũ Hiền. Có thể là vì nóng tính, ngay chuyện đó cũng làm cơn giận của tôi tăng lên.
“ Nếu bạn bè trong trường biết thì làm sao?”
“ Chẳng phải tớ nói rồi sao? Phải công bố thiên hạ.”
“ Hả? Cậu muốn cả hai đều bị đuổi học vì tội loạn luân đấy hả? Cho dù không bị đuổi học thì được rồi, nhưng cậu thì làm sao?”
Thời tiết thật nóng nực, mới đấm chưa được mấy cái, mồ hôi đã chảy như mưa rồi. Ánh mắt tôi trở nên sắc bén.
Ngân Hách toét miệng cười, nói:” Dáng vẻ cậu bây giờ không giống dáng vẻ sợ hãi trước mặt hắn lúc nãy?”
“ Tớ không sợ.”
Tất nhiên, tôi có hơi sợ chút xíu, nhưng ít nhất, tôi cũng phải giả vờ ra vẻ ta đây chứ. Bởi vì ở trường, tôi là hình ảnh của một học sinh ngoan, nếu tôi bộc lộ ra tính cách thật của mình, hung hăng nói với hắn:”Cậu nói gì?”, thì hình tượng ở trường mà tôi vất vả xây dựng sẽ tan tành trong chốc lát.
“Câụ có phải sớm đóan được tớ sẽ ra mặt, muốn xem tớ xử lý ra sao?”
“ Tất nhiên…không phải. Nhưng cậu làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả?”
“ Suy nghĩ đến hậu quả chỉ làm người ta đau đầu. Hơn nữa còn lãng phí thời gian, cũng không hợp với tính cách của tớ.”
“ Tuy nói như thế! Thôi đi. Tớ còn có thể nói gì chứ” Tôi thở dài, tập trung sức lực đánh bao cát. Cái tên Vũ Hiền đó quả thật làm tôi hoang mang một chút, hơn nữa, người gọi là “ Dì” đó cũng làm tôi khó xử, làm tôi suýt chút nữa bị mắc nghẹn.
“ Trời sinh một đôi”
“ Hả!”
“ Phải ứng không tệ!”
Tên Ngân Hách này! Cậu còn tâm trạng để đùa à?
“ Câm miệng. Nếu ngày mai, ở trường xảy ra chuyện gì, tớ không tha cho cậu, biết chưa?”
“ Biết gì? Cậu hỏi tớ có biết nụ hôn không giới hạn không chứ gì? Tất nhiên biết rồi.”
“ Ừ, biết thì tốt…”
“ Cậu hình như tấy để tâm đến chuyện hôm nay?”
“ Thật là! Không cho phép cậu dẫn tớ vào con đường sai trái.?”
“ Bị dẫn vào con đường sai trái là vấn đề của cậu chứ.”
“ Ừ, đúng thế. Là vấn đề…Nói bậy! Tóm lại, ngày mai nếu có lan truyền tin đồn gì, cậu phải gọi tớ là chị một cách vô điều kiện, giống như trước đây, biết chưa?”
“ …”
“ Cậu nghe lời đi. Tớ xin cậu đấy.”
“…”
“ Hừ? Ngân Hách! Vì mạng sống hai ta, nếu đến tai bố, cả hai ta sẽ bị ông ấy thiêu sống. Cậu đã biết bố làm lý lịch cậu thế nào rồi phải không ?”
“ Có lẽ là bảo thư ký làm.”
“ Ừ, không sai. Là chị thư ký…Không phải! Cậu không thể nghiêm túc một chút được à?” Tôi bất giác la lớn lên, tôi đã bị chọc tức đến nỗi gai cả người, nhưng hắn tại sao còn muốn chọc tức tôi? Tôi quay người, tự xoa dịu tâm trạng đang bị kích động, sau đó nói:
“ Tóm lại, cậu phải nghe lời. Biết chưa hả?”
“ Thế, cậu thưởng gì cho tớ?”
“ Hả? Cậu muốn gì? Khoan đã! Không được yêu cầu từ hôn trở lên.”
“ Được thôi, thoả thuận được lập.”
“ Đợi đã! Rốt cuộc, cậu muốn gì?”
“ Tới lúc đó hẵng nói, cậu tập tiếp đi.”
Ngân Hách hình như nhớ chuyện gì, toét miệng cười., Sau đó, lúc quay người đi ra khỏi phòng tập, hắn quay đầu lại, nói: ” À, phải rồi, đừng quên học Anh văn.”
* * * * *
Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, mây đen trùm phủ lớp tôi.
“ Huệ Bân”. Người bạn mà chẳng nói chuyện với tôi lần nào cũng đến hỏi tôi : “ Cậu và Ngân Hách có thật là không có gì? “
” Hử? Ừ, tất nhiên rồi, chúng tôi là chị em học mà.” Tôi cười cởi mở, đứng dậy khỏi ghế.
“ Ái chà, Huệ Bân, nghe nói cậu và Ngân Hách đang yêu nhau?”
“ Không phải”
Đây là câu hỏi thứ bao nhiêu như thế rồi? Đối với câu trả lời của tôi, mọi người ném cho cái nhìn hoài nghi. Đã nghi ngờ tôi, còn hỏi tôi làm gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một kết luận. Cho dù nghĩ nát óc, tôi chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một người làm tin đồn lan truyền khắp nơi.
Tôi nghiến răng ken két : “ Lý Tú Nhi!”
“ Hử? Cậu làm gì gọi tớ với giọng nói nhỏ nhẹ đáng sợ như thế?”
“ Khốn kiếp!”
“ Đáng…đáng sợ quá! Huệ …. Bân?” Tú Nhi sợ đến nỗi nói lắp bắp.
“ Thằng đó ở lớp nào?”
“ Ai? Huệ Bân …Cậu…cậu thế này mà ra ngoài, thì chắc sẽ giết người mất. Đừng đi. Hả?”
“ Cái thằng Vũ Hiền hay Võ Hiền gì đó…Hắn học lớp nào?”
“ Bình tĩnh, Huệ Bân. Hà? Câụ phải bình tĩnh…”
Đúng lúc này, tôi thấy tên Vũ Hiền đó đi qua hành lang.
“ Đừng đi, Huệ Bân .“
Tôi hất tay Tú Nhi ra, đi đến trước mắt Vũ Hiền:” Tôi muốn làm lỡ thời gian của cậu một chút. Đi theo tôi!” Tôi cứ nhìn thẳng về phía trước, bước những bước dài, Vũ Hiền thì mặt tiu nghỉu đi theo. Trên đường đi, tôi nhìn thấy một học sinh lớp 11, tóc xám, ở cuối hành lang, là một tên cũng đẹp trai, tương đối cao ráo. Trường chúng tôi lại có nhân vật này? Tôi vừa nghĩ, vừa bước xuống bậc thềm.
Vào phòng chứa rác, tôi dồn Vũ Hiền vào góc tưởng, rồi hạ giọng hỏi : “ Là cậu nói ra phải không ?”
“ Chuyện …. gì ….?”
“ Là cậu truyền những lời nói của Ngân Hách ra ngoài phải không?” Tôi hạ giọng nói nho nhỏ, cố giữ vẻ bình tĩnh.
“ Không phải, tớ …Tớ không có.”
“ Ngoài cậu, còn ai có thể làm như thế. Hôm qua vừa xảy ra chuyện đó, hôm nay tin tức đã lan khắp nơi rồi, không phải cậu thì là ai?”
“ Không phải….Không phải tớ nói.”
“ Thế, ngoài cậu thì còn ai?”
“ Tớ…tớ không biết!”
Ầm! Tôi đấm mạnh vào tường, sát mép tai Vũ Hiền, hắn sợ vỡ mật.
Tôi lạnh lùng nói :” Không nói thật, cậu chết chắc.”
“ Chuyện ….chuyện đó…thật…ra..”
….Tôi không nên nghe những lời tiếp theo. Tôi thà bị nhốt trong cái trống….
“ Tớ…tớ…tớ là nhận tiền….của người đí, theo….theo sự sai bảo của người đó, cố ý…giả…giả vờ thích cậu.”