CHƯƠNG 54
“ Người đó?”
“ Là ... người đó... người .... đó ...”
Người đó? Người đó rốt cuộc là ai, lại làm hắn sợ đến như thế?”
“Người đó là ai?”
“...Tên...tên...tớ cũng không .... rõ lắm... “
“ Cậu nghe theo sự chỉ huy của hắn, thì ít nhất cũng phải biết tên hắn là gì chứ?”
“ Không biết, tớ không biết.”
“Các em ở đó làm gì?”
Tôi quay lại, “ Cẩu” hiệu phó đang nhìn tôi và Vũ Hiền với ánh mắt hung dữ.
Khốn kiếp...Nhưng sự lo lắng của tôi đã trở nên vô ích.
“ Muốn nói chuyện yêu đương à? Ra ngoài trường mà nói!”
“ Ơ!” Vũ Hiền giật thót mình, nhưng tôi vẫn thản nhiên như không.
Trong đầu “ Cẩu” hiệu phó này rốt cuộc chứa cái gì? Tuy tư thế này rất bí hiểm, nhìn thì giống như tôi đang tâm sự cùng Vũ Hiền. Nhưng lẽ nào, ông ta không nhìn thấy vết tích nắm đấm của tôi còn in trên tường?
“ Em xin lỗi.”
“ Mau về lớp!”
Tôi chạy ngay về lớp.
Kiếp trước, tôi và “ Cẩu” hiệu phó có quan hệ gì? Phải chăng, kiếp trước, tôi đã thiêu chết “ Cẩu” hiệu phó? Hay quan hệ của chúng tôi thật sự là chủ và chó? Không phải chứ, trên thế giới sao lại tồn tại chuyện ghê rợn đến thế?
“ Cẩu” hiệu phó đứng yên bất động, nhìn tôi chằm chằm, làm tôi sống không bằng chết.
Binh.
Lúc quẹo qua góc hành lang, tôi va vào người đối diện đang đi lại. Hôm nay thật xui xẻo, may mà không ngã, tôi xoa xoa cái trán bị đụng đau, ngẩng đầu lên.
“ Xin lỗi.” Người nói câu xin lỗi cụt ngủn với tôi là tên đẹp trai, tóc xám mà tôi thấy lúc nãy. Tôi khoát tay, sau đó nói:
“ Không việc gì. Là tôi đụng cậu.”
Tôi bước đi, nhưng tên tóc xám giữ tôi lại. Tôi quay đầu lại nhìn, hắn cười đắc ý, tôi hình như đã thấy qua nụ cười này ở đâu đó. Tôi trừng mắt nhìn hắn. không biết nguyên do gì, hắn đưa cho tôi vật gì đó.
“ Đây là gì?”
“ Phù hiệu của cậu.”
“ À, phải.”
Vật mà tóc xám nắm trong tay thật sự là phù hiệu, có lẽ bị rơi lúc đụng nhau. Tôi nhận lại phù hiệu, cũng nhìn qua phù hiệu tóc xám. Quả nhiên là học lớp 11.
“ Lớp 11 à? Cậu không thấy màu sắc của phù hiệu này à? Tôi học lớp 12.?”
“ Ồ, thế à?”
Hắn vẫn không ăn nói tử tế với tôi, chỉ toét miệng cười, sau đó, nhét phù hiệu vào tay tôi rồi quay người bỏ đi. Nhìn theo bóng hắn đi xa, tôi mới phát hiện ra đồng phục hắn mặc tuy rất giống trường tôi, nhưng không phải của trường tôi. Xem ra, hắn mới chuyển đến, không hiểu chuyện mà thôi. Tôi nên dùng tấm lòng rộng lượng tha thứ cho hắn, đồng thời cũng hạ quyết tâm, lần gặp sau, tôi nhất định phải giáo dục hắn triệt để.
Về đến lớp, ngồi vào chỗ của mình, tôi cầm cây bút chì bấm nhịp nhịp lên bàn, trút ra những cơn giận không tên trong lòng. Tôi nghĩ đây là sự khích động nào đó, một cuộc thi nào đó để tôi tham gia, điều này khiến tôi càng thêm giận dữ.
Bất chấp cảm nhận của tôi, xung quanh tôi rất huyên náo.
“ Nhìn thấy học sinh mới chuyển đến hôm nay chưa? Đẹp trai thật đấy, tớ muốn ngất đi.”
“ Tuy không bằng Ngân Hách, nhưng vẫn rất đẹp trai, Tớ cũng muốn ngã nhào.”
Vừa ngã vừa ngất? Thế thì đừng đi học nữa! Nghe Tú Nhi và lớp phó thảo luận ầm ĩ, tôi nhíu mày.
“ Thật không đẹp trai thường đâu, tớ mê như điếu đổ.”
“ Sau khi ngã rồi thì đừng đứng dậy nữa!.”
“ Đúng thế, ngã xuống rồi thì không đứng dậy nổi... Hơ, hả? Ơ!” Tú Nhi lúc này mới quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi, nó sợ quá, nói lắp bắp. “ Rốt .... rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Sắc mặt cậu sao...sao lại thế này? Cả người toát ra khí thế muốn giết người...”
“ Bây giờ mới trông thấy tớ, còn nói khí thế giết người gì? Hả? “
“ À... không phải....nhưng cậu định giải quyết chuyện này thế nào ? Không chỉ khối 12 chúng ta, nếu làm không tốt, cả trường đều biết. Thật khién người ta nhức đầu thật đấy...?”
Khỉ thật! Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ngân Hách.
“ Cậu định giải quyết thế nào ?”
Không bao lâu, nhận được tin nhắn.
“ Cậu đợi tớ.”
“ Tớ đợi đến dài cổ rồi này.”
“ Thế thì tớ giúp cậu thu ngắn cổ lại.”
“ Cảm ơn.”
“ Biết thì tốt.”
“ Bây giờ tớ không có tâm trạng để đùa.”
“ Thế mà còn tâm trạng nhắn tin cho tớ à?”
Tên đáng chết! Đồ khốn!
“ Lý Huệ Bân! Ra khỏi lớp!”
Tôi ngẩng đầu lên. Cô giáo dạy Văn đang giận dữ nhìn. Tôi cầm cặp đi ra ngoài hành lang đứng, sau đó, gọi điện cho Ngân Hách.
À, phải. Hắn cũng đang học mà, tất nhiên không thể nghe điện thoại rồi.
“ Alô, xin chào.”
Lẽ nào hắn không phải học sinh trường tôi?
“ Cậu không phải đang lên lớp sao? Sao có thể nghe điện thoại.?”
“ Cậu có thể gọi điện thoại, tại sao tớ không thể nghe.?”
“ Ồ, thế à? Nhưng, sao cậu không đến lớp tôi?”
“ Cậu muốn tớ xông vào khi lớp cậu đang học à?”
“ Không, sau khi kết thúc tiết học này thì đến, biết chưa? Cậu nhất định phải tiến hành theo kế hoạch của tớ!”
“ Tất nhiên rồi.” Nói rồi, Ngân Hách cười hì hì trong điện thoại như rất thích thú.
“ Cười gì thế? Cậu vừa cười là tớ thấy bất an.”
“ Cậu nhất định phải nhớ thoả thuận giữa chúng ta đấy. Cậu phải làm một việc mà tớ yêu cầu.”
“ Chỉ cần không phải là tiếp xúc thân mật từ hôn nhau trở lên.”
“ Được thôi. Sắp tớ kì thi học kỳ rồi, môn tiếng Anh tiến triển ra sao ?”
Ai không biết, còn tưởng chúng tôi mất ngày không gặp mătk nhau.
“ Không biết, cậu đừng hỏi nữa. Tớ sắp điên rồi này. Đều là bị cậu chọc tức....”
“ Tớ cho cậu xem một in nhắn thú vị như thế nào? Khi nổi giận, cậu xem tin nhắn này để bớt giận.”
“ Gì thế?”
“ Tớ gửi ngay cho cậu.” Cạch.
Tuy tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng vẫn chờ đợi. Lúc nhìn thấy tin nhắn hắn gửi, tôi suýt làm rơi điện thoại.
“ Cảnh cáo : Người ngoài hành tinh, lập tức rời khỏi trái đất.”
CHƯƠNG 55
“ Đồ khốn, cậu đến thì cậu chết với tớ.”
Gửi tin nhắn trên đã hơn 10 phút, nhưng tôi chưa nhận được câu trả lời nào.
Cuối cùng cũng trấn áp được hắn.
15 phút sau, chuông tan học vang lên. Sau khi cô giáo dạy Văn đi khỏi, tôi trở vào lớp, ngồi vào chỗ mình đợi Ngân Hách xuất hiện. Đã hơn 2 phút rồi, tôi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
“ Tên này?..” Tôi mở cửa lớp, ra đứng ngoài hành lang. Chẳng bao lâu, Ngân Hách xuất hiện, hắn hỏi ngay: “ Sao lại đứng ngoài này.”
“ Đợi cậu đấy !”
“ Cậu nhớ tớ đến thế à?”
“ Hiểu lầm cũng là một chứng bệnh đấy.” Tôi vừa nói, vừa lắc đầu, Ngân Hách toét miệng cười.
“ Cậu đã nghĩ kỹ nên làm thế nào chưa? Có kế hoạch gì không?”
“ Kế hoạch gì?”
“ Lẽ nào, cậu chưa từng nghĩ phải làm thế nào ?”
“ Có gì phải nghĩ? Chỉ cần đi nói với mọi người rằng, tớ và cậu không quen nhau thì chẳng phải được rồi sao?”
Ông trời ơi, cầu xin ông! Kiếp sau, ông nhất định phải để Ngân Hách nhớ khắc cốt ghi tân, cái gì là “hiểu rõ tình hình” và “ kế hoạch”.
Đột nhiên, tôi nghe thấy phía sau có tiếng bàn ghế ồn ào. Quay lại nhìn, tôi phát hiện tất cả con gái lớp tôi đều chạy đến trước cửa sổ cạnh hành lang, đang vươn dài cổ nhìn chúng tôi.
Tại sao mỗi lần tôi và Ngân Hách bên nhau đều gặp phải tình trạng này?
“ Thật đẹp trai quá.”
“ Làm thế nào bây giờ? Thật đáng yêu quá.”
“ Tốt quá, thật tốt quá.”
Đào hoa thế, chắc trong long mày vui lắm nhỉ. Ngân Hách?
“ Bây giờ làm thế nào?...” Tôi hỏi với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, Ngân Hách vẫn giữ nguyên nét mặt, không nói gì.
Lúc tôi đang do dự nên làm thế nào, Ngân Hách bỗng ôm chầm vai tôi. Sau đó, hắn nhìn các bạn lớp tôi đang đứng bên cửa sổ, hỏi:
“ Chúng tôi xứng đôi không? “
Cái tên này, các bạn lớp tôi đều lớn hơn cậu mà? Cậu không ăn nói tử tế như thế, cậu tưởng họ sẽ trả lời cậu à?
“ Xứng!”
Vẫn có người trả lời chứ.
Ngân Hách bỗng đẩy nhẹ tôi ra, sau đó nói :
“ Chị Huệ Bân không chỉ đẹp, học tập, thể thao đều rất xuất sắc, hơn nữa, tính cách rất tốt , nhưng... Tôi không thích cô gái lớn tuổi hơn mình. Tôi cũng thích ăn cỏ non, cho nên, con gái từ lớp 9 trở lên, đều không nằm trong tầm ngắm của tôi. Nhưng bỗng lan truyền tin tức nhảm nhí, thật khiến người ta nổi cáu. Phải không? Chị?”
Tôi gật đầu, nếu bây giờ tôi mở miệng, nhất định sẽ mắng hắn té tát. Ông trời ơi, hãy cho con sức chịu đựng.
Ngân Hách vừa nói xong, tại sao mặt các bạn lớp tôi lại chùng xuống?
Lúc này chuông vào học vang lên. Ngân Hách vỗ vai tôi, nói : “ Chị, em có bạn gái rồi. Em muốn chị gặp cô ấy.”
“ Hử? Ừ, ừ ...” Hạ Ngân Hách, tài diễn xuất của cậu có thể nói là tuyệt vời!
“ Cô ấy rất đẹp. Chị đừng ngủ gật, phải chăm chỉ học. Em đi nhé.”
Sau khi tiễn Ngân Hách xong, tôi trở về chỗ ngồi của mình, phát hiện cả lớp chìm trong bầu không khí u ám. Đây có lẽ là hiệu ứng do câu con gái lớn tuổi không nằm trong tầm ngắm của tôi mà Ngân Hách mang lại.
Tiết học Triết học này thật im lặng khác thường, điều này khiến thầy cô giáo có vui mừng nhưng hơi bỡ ngỡ.
Giờ đổi tiếtm các bạn vẫn ngồi ủ rũ.
Hoá ra, trong lớp tôi, Ngân Hách cũng có sức ảnh hưởng như thế?
Tôi viện cớ đi vệ sinh, chuồn ra khỏi lớp.
“ Ơ!”
Ngân Hách đang đứng ở hành lang, nhìn thấy tôi, liền kéo xuống bãi chứa rác dưới tầng trệt.
“ Hiệu quả thế nào?”
“ ...? “
“ Tin tức nhảm nhí đó có phải đã được dẹp yên rồi?”
“ Đúng thế, bây giờ còn chưa biết. Cậu nói không có hứng thé với con gái lớn tuổi, điều này càng có uy lực hơn tin tức nhảm nhí đó. Cậu muốn biết kết quả thì nhắn tin là được rồi, chạy đến làm gì?”
“ Điện thoại của tớ bị tịch thu rồi.”
“ Khi nào?”
“ Lúc nãy, sau khi nhắn tin cho cậu xong. Không sao, yên tâm đi.”
“ Ừ...” Tôi đã nhắn một tin khủng bố, lần này thì xong rồi. Không biết Ngân Hách hiểu nỗi lòng của tôi không. Hắn vẫn nói :
“ Nhưng chúng ta cứ thế này đến bao giờ? Thật chán quá đi.”
“ Đến khi tớ tốt nghiệp!”
“ Này, cậu mau tốt nghiệp cho tớ.”
“ Đồ điên.”
“ Lời nói ra có thể cho thấy nhân cách của người nói.”
“ Đồ khỉ!”
“ Cái này là do cậu nói đấy.”
Sao hắn dẻo miệng thế nhỉ? Không biết trong đầu hắn có cái gì mà nói chuyện lợi hại thế! Tôi trừng mắt nhìn Ngân Hách.
Ngân Hách bật cười thành tiếng: “ Là bạn gái xinh đẹp? Bảo bối đáng yêu? Hay là người yêu xinh đẹp?”
“ Cậu ... điên à? Cậu đang làm gì thế? “ Tôi lùi lại ra sau, Ngân Hách lại không bỏ ý định, cứ bước tới
“ Hì hì! Xinh đẹp.... Chết rồi...”
Ngân Hách đang mải mê làm tôi vui, bỗng quay đầu qua. Mặt hắn lộ vẻ như “ dã tràng xe cát biển Đông”, tôi cũng quay đầu lại. Là mấy bạn gái lớp tôi, bọn họ có thể là nhìn thấy tôi và Ngân Hách xuống lầu, liền chạy theo.
Chết rồi, lần này chết thật rồi!
Ánh mắt bọn con gái sang rỡ, như là đã nắm được điểm yếu gì đó. Bọn chúng bắt đầu ghé tai nhau thì thầm, xem ra lúc Ngân Hách dùng câu, “ bạn gái xinh đẹp “ để làm tôi vui, bọn họ đã có mặt rồi?
Ngân Hách vuốt tóc ra dau, hắn chỉ ngón tay lên trán tôi, nói : “ Chị, em nên gọi cô ấy thế nào đây? Chị giúp em nghĩ một cách gọi đáng yêu đi. Bạn gái xinh đẹp? Bảo bối đáng yêu? Hay là người tình xinh đẹp? Em rốt cuộc nên gọi cô ấy là gì? Chị nghĩ giúp em đi.”
Hành vi trước đó trở thành làm nền cho màn kịch này. Ngân Hách hỏi tôi rất tự nhiên. diễn rất hoàn hảo, không lộ chút sơ hở. Bọn con gái đang xem kịch đều tròn xoe mắt.
Hạ Ngân Hách, nếu cậu tấn công vào lĩnh vực phim ảnh, vài năm sau, giải vàng chắc chắn sẽ thuộc về cậu.
“ Thì,.... thì gọi cô ấy là người tình xinh đẹp đi?” Một vai diễn nữa là tôi.
“ Thế à? Thế thì em sẽ viết vào thư như thế. Cảm ơn chị. Ủa? Chị, mấy chị này đều là bạn cùng lớp chị hả?”
“ Hả? Ừ, đúng thế...”
Ngân Hách giả vờ như bây giờ mới nhìn thấy bọn họ. Bọn đó vừa nhìn thấy Ngân Hách chỉ vào thì hoảng hốt, biến mất dạng.
Sau khi biết chắc tụi con gái đã đi hết, Ngân Hách lại trở về vẻ mặt thật của mình :” Diễn kịch khó thật đấy.”
“ Cậu là diễn viên xuất sắc nhất.”
Nghe tôi nói, Ngân Hách nhoẻn miệng cười,
“ Cậu thích cách gọi người tình xinh đẹp à.? Người tình xinh đẹp?”
* * * * *
“ Về trước rồi à?”
“ Ừ, cậu ấy đã về trước rồi.”
Vũ Hiền về trước rồi? Như thế tức là, hắn cố ý tránh mặt tôi.... Hắn muốn chơi trò mèo bắt chuột à? Tôi lập tức sa sầm nét mặt. Hắn cố ý tránh tôi, điều này chứng tỏ, hắn có việc khó nói với tôi.
Lúc tôi đi ra khỏi phòng giáo viên, điện thoại reo lên.
“ Alô, xin chào.” Tôi nói.
“ Đang ở đâu thế?”
“ Trước văn phòng, cậu lấy lại điện thoại ra rồi à?”
“ Vừa mới lấy ra.Tớ đang trong cửa hang. Bây giờ, tớ đi tìm cậu, cậu đợi tớ nhé.”
“ Cậu cứ coi mua hàng đi.”
“ Cậu sao thế? Người tình xinh đẹp của tôi? Hử!”
“ Cậu đang chọc cười tớ đấy à? Coi chừng tìm đến cái chết đấy? Cậu muốn tớ mắng cậu một trận phải không? “
“ Tớ gởi cậu tin nhắn thú vị nhé.”
“ Lại nhắn tin nhảm nhí gì thế?”
“ Sao cậu biết? Cậu đợi nhé... người tình xinh đẹp...Ha ha ha!”
Thằng điên này, không biết trong đầu hắn bị thiếu mấy dây thần kinh.
Chẳng bao lâu tôi nhận được tin nhắn của Ngân Hách. Có lẽ, đây là trả lời câu “đồ khốn” mà tôi gởi lúc nãy. Tóm lại, nhận được tin nhắn thế này, tôi chỉ có thể tức nghiến răng.
“ Cảnh cáo : người ngoài hành tinh! Còn chưa rời khỏi à?”