Đêm xuống, thành phố hiện đại như một biển ánh sáng, những tòa nhà cao tầng lấp lánh và tiếng xe cộ vang lên nhịp nhàng. Lâm Thanh Thanh, bác sĩ thú y trẻ tuổi, bước nhanh qua con đường nhỏ phía sau bệnh viện thú y nơi cô làm việc. Cô ôm chặt chiếc túi da đựng dụng cụ y tế, đôi mắt chăm chú quan sát xung quanh, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài khám chữa bệnh khiến cô thở dài.
Thanh Thanh vốn là người kỹ tính, cẩn thận, nhưng đôi khi sự hiền lành khiến cô dễ bị động vật gặp nạn thu hút. Tối nay cũng không ngoại lệ. Khi đang đi qua một con hẻm hẹp, ánh đèn đường lờ mờ chiếu xuống một hình bóng nhỏ co ro bên lề đường.
“Chú chó…?” Thanh Thanh khẽ thốt lên, bước lại gần. Chú chó màu xám bạc, lông xù, thân hình nhỏ bé nhưng đôi mắt lại sáng quắc, như có ánh sáng riêng. Nó run rẩy, có vẻ kiệt sức, và một vết thương sâu chạy dọc bên hông khiến Thanh Thanh lập tức nhíu mày.
Cô hạ gối, chậm rãi tiến tới, “Đừng sợ, mình không làm gì cậu đâu.” Giọng cô dịu dàng, nhưng chú chó vẫn dè chừng, lùi lại một bước. Thanh Thanh nhẹ nhàng rút từ túi ra một chiếc khăn mỏng, cẩn thận quấn quanh vết thương để tránh chảy máu thêm.
Khi cô đặt tay lên lông chó, cảm giác kỳ lạ bỗng trào dâng: da thịt ấm áp, hơi thở gấp gáp, nhưng nhịp tim dường như không hoàn toàn giống một con chó bình thường. Thanh Thanh lặng người trong giây lát, tự nhủ có lẽ mình đang tưởng tượng.
“Phải đưa cậu về bệnh viện thôi.” Cô nhẹ nhàng nâng chú chó vào lòng, mặc cho nó khẽ rên rỉ. Trên đường về, cô không thể rời mắt khỏi đôi mắt xám kia – ánh mắt dường như thông minh, biết quan sát, và… quá sâu thẳm.
Về đến bệnh viện thú y, cô đặt chú chó lên bàn khám, cẩn thận kiểm tra vết thương. Máu đông lại từng cục, nhưng cơ thể chú chó hồi phục nhanh đến bất ngờ. Thanh Thanh nhíu mày, “Chuyện gì đang xảy ra với cậu thế này?” Cô không thể giải thích tại sao, nhưng bản năng mách bảo rằng đây không phải một con chó bình thường.
Đang lúi húi chuẩn bị dụng cụ y tế, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ phía cửa:
“Cô đang chăm sóc nó à?”
Thanh Thanh giật mình, quay lại. Một chàng trai cao ráo đứng đó, mái tóc đen tuyền, mắt sắc lạnh nhưng ánh mắt ấy lại khiến cô cảm thấy vừa quen vừa xa lạ. Anh mặc áo khoác tối màu, vẻ ngoài bình thường nhưng toát ra một sức hút kỳ lạ, khó mà bỏ qua.
“À… vâng… chú chó này bị thương ngoài đường.” Thanh Thanh lí nhí.
Anh bước đến gần bàn khám, ánh mắt liếc qua vết thương, rồi dừng lại ở đôi mắt xám của chú chó. Một biểu cảm khó hiểu thoáng qua trên gương mặt anh, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
“Để tôi giúp.” Giọng anh trầm thấp, chắc chắn. Thanh Thanh chưa kịp phản ứng, anh đã đưa tay chạm vào lông chó. Chỉ một cái chạm, cơ thể chú chó run lên, nhưng không đau đớn mà như nhận ra điều gì đó.
Thanh Thanh ngạc nhiên: “Anh… biết cách xử lý vết thương à?”
Anh chỉ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng. “Cẩn thận, đừng để bị lộ.”
Đang lúc cô định hỏi thêm, một tiếng động ngoài cửa sổ khiến cả hai giật mình. Thanh Thanh quay lại, nhìn ra ngoài, nhưng chỉ thấy bóng đêm và ánh đèn đường mờ ảo. Không khí bỗng chốc trở nên nặng nề. Cô cảm thấy tim đập nhanh hơn, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì một cảm giác bất an lạ thường khi đứng cạnh anh.
Chú chó trên bàn bỗng đứng dậy, lông dựng ngược, rên rỉ, mắt nhìn thẳng vào nam thanh niên. Anh cũng nhìn lại, ánh mắt dịu lại một chút.
“Cậu ấy… nhạy cảm.” Anh nói, giọng trầm thấp. “Không nên để nhiều người biết về nó.”
Thanh Thanh mím môi, tim đập mạnh. Cô không biết vì sao, nhưng cảm giác này quá khác thường. Cô tự nhủ: “Anh này… không phải người bình thường.”
Một vài ngày sau, chú chó hồi phục nhanh chóng, nhưng hành vi kỳ lạ vẫn tiếp diễn: ban đêm, nó đứng lặng trong phòng, mắt dõi theo bóng tối ngoài cửa sổ. Thanh Thanh cố gắng quan sát, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt xám ấy, cô lại cảm thấy tim mình bỗng dưng nhói lên một cách kỳ lạ.
Cũng trong những ngày này, Khương Lạc thường xuất hiện bất ngờ tại bệnh viện, giúp đỡ cô với những trường hợp động vật khó chữa. Anh lạnh lùng, ít nói, nhưng trong ánh mắt luôn dõi theo cô, bảo vệ cô. Thanh Thanh không thể phủ nhận rằng cô bắt đầu cảm thấy một sức hút lạ thường mỗi khi anh xuất hiện.
Rồi một đêm, khi Thanh Thanh đang kiểm tra thuốc men cho chú chó, cửa sổ phòng khám bật mở, gió lùa vào. Chú chó bỗng tru lên, lông dựng đứng, và trước mắt cô, thân hình nhỏ bé ấy dần biến đổi. Một cảnh tượng khiến cô sững sờ: chú chó dường như… đang biến thành người. Cơ thể to lớn, tóc đen mượt, mắt xám sáng quắc, mạnh mẽ nhưng tràn đầy linh lực.
Thanh Thanh lùi lại một bước, hoảng hốt. Giây lát sau, hình dáng người sói trở lại bình thường, đôi mắt xám của chú chó vẫn nhìn cô chăm chú.
“Cậu… cậu là…?” Thanh Thanh thốt lên, giọng run run.
Khương Lạc bước ra từ bóng tối, nhìn cô, giọng trầm thấp:
“Cậu ấy… là của tôi. Và tôi không muốn ai biết sự thật này.”
Thanh Thanh cảm giác tim mình đập loạn nhịp. Cảnh tượng vừa xảy ra vẫn in sâu trong tâm trí cô. Cô biết rằng từ giây phút này, cuộc sống của mình sẽ không còn bình thường nữa. Và người đàn ông đứng trước mặt cô, với vẻ lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, sẽ trở thành định mệnh không thể tránh khỏi.
Bên ngoài, tiếng gió thổi qua cửa sổ, mang theo một sự u ám nhẹ, như báo hiệu cho những nguy hiểm sắp tới. Thanh Thanh cắn môi, quyết định im lặng, nhưng trong lòng, cô biết rằng mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi con người và những sinh vật bí ẩn tồn tại song song, và cô sẽ phải lựa chọn giữa sợ hãi, tò mò, và… tình cảm đang nhen nhóm.
Hết chương 1.