người sói và bác sĩ

Chương 2: Cuộc gặp đầu tiên đầy bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, thành phố vẫn rực sáng ánh đèn, nhưng những con phố nhỏ lại nhuốm màu u tịch. Lâm Thanh Thanh bước ra khỏi bệnh viện thú y, tay cầm túi dụng cụ vừa khám cho chú chó xám bạc, lòng còn lâng lâng vì những sự kiện kỳ lạ vừa xảy ra. Chú chó nhỏ hồi phục nhanh chóng, nhưng đôi mắt xám sâu thẳm của nó khiến cô cảm giác như đang nhìn thấu suy nghĩ của mình.

“Cậu ấy… không giống động vật bình thường.” Thanh Thanh thầm nghĩ, nắm chặt túi dụng cụ. Cô đi chậm rãi qua các con hẻm nhỏ, mắt không rời chú chó đang đứng yên bên cạnh cô. Đêm nay, thành phố trống trải hơn, gió lạnh thổi qua, và dường như bóng tối cũng mang theo một thứ gì đó nguy hiểm mà cô không thể nhìn thấy.

Bất chợt, một tiếng động mạnh vang lên từ góc hẻm, khiến cô giật mình. Một người đàn ông cao lớn xuất hiện, bước ra từ bóng tối. Anh mặc áo khoác tối màu, dáng người thon gọn nhưng mạnh mẽ, mái tóc đen lóng lánh dưới ánh đèn đường. Đôi mắt xám của anh nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nhưng đầy sức hút kỳ lạ.

“Cô… đang dắt nó đi đâu?” giọng anh trầm thấp, vừa đủ nghe.

Thanh Thanh lùi lại một bước, tim đập nhanh: “À… vâng, tôi… tôi chỉ đang đưa nó về bệnh viện.” Giọng cô hơi run, cố giữ bình tĩnh.

Người đàn ông bước tới gần, ánh mắt anh liếc qua chú chó, rồi dừng lại ở cô. Thanh Thanh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ, khó tả, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.

“Để tôi giúp,” anh nói, giọng chắc chắn. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, đặt tay lên lưng chú chó. Ngay lập tức, chú chó run lên, không phải vì sợ hãi, mà như nhận ra sự hiện diện của anh. Thanh Thanh há hốc miệng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại một chút. “Cậu ấy nhạy cảm. Cô nên cẩn thận.”

Thanh Thanh nuốt nước bọt, lòng đầy thắc mắc. “Nhạy cảm… theo nghĩa gì?”

Anh không trả lời, chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng rút tay ra. “Không phải lúc này. Hãy đưa nó về bệnh viện an toàn.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Trong suốt quãng đường trở về, Thanh Thanh không ngừng nhìn anh, tự hỏi anh là ai và tại sao lại biết chú chó này. Nhưng anh bước đi trước, bóng dáng cao lớn biến mất trong bóng tối như chưa từng tồn tại.

Về đến bệnh viện, cô đặt chú chó lên bàn khám. Vết thương đã khô gần hết, nhưng lông xám vẫn dựng lên bất thường. Thanh Thanh không hiểu vì sao, nhưng cảm giác tim mình đập nhanh khi nghĩ về người đàn ông lạ mặt kia. Cô không biết, nhưng cuộc gặp gỡ này chính là bước đầu tiên dẫn cô vào một thế giới hoàn toàn khác – nơi mà con người và sinh vật bí ẩn tồn tại song song.

Đêm hôm đó, khi Thanh Thanh đang dọn dẹp phòng khám, chú chó bỗng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Cô tiến lại gần, và đột nhiên, từ bóng tối ngoài cửa, một bóng người xuất hiện, nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực. Chú chó tru lên, lông dựng đứng, và Thanh Thanh nhận ra bóng dáng đó… chính là người đàn ông tối hôm qua.

Anh đứng đó, im lặng quan sát cô và chú chó. Ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, như đang đánh giá cô. Thanh Thanh cảm thấy tim mình đập mạnh, vừa sợ hãi vừa tò mò.

“Anh… tại sao lại ở đây?” cô hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ bước tới gần. “Cậu ấy… là của tôi. Và tôi không muốn ai biết sự thật này.”

Thanh Thanh lùi lại, trái tim nhói đau. “Sự thật… gì?”

Anh cúi người, giọng trầm thấp: “Nếu cậu biết, cậu sẽ gặp nguy hiểm. Hãy tin tôi – đừng tò mò quá sâu.”

Cô cắn môi, không nói gì, cảm giác vừa bị hấp dẫn vừa bị đe dọa cùng lúc. Những gì anh nói khiến cô hiểu rằng, từ giờ, cuộc sống của mình sẽ thay đổi. Một thế giới mới, đầy nguy hiểm nhưng cũng hấp dẫn, đang mở ra trước mắt cô.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió rít qua các tòa nhà, mang theo một cảm giác u ám, như báo hiệu những nguy hiểm sắp tới. Thanh Thanh nhìn chú chó, nhìn bóng dáng anh, tự nhủ rằng mình sẽ không thể quay lại cuộc sống bình thường nữa. Và người đàn ông kia, với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sức hút, sẽ là định mệnh không thể tránh khỏi trong đời cô.

Sau màn đêm dày đặc ánh sáng đèn phố, thành phố trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn âm thanh gió rít và tiếng bước chân vang vọng trong các con hẻm nhỏ. Lâm Thanh Thanh vừa đóng cửa phòng khám, lòng vẫn còn nhói lên bởi những lời nói của Khương Lạc. Cô không thể hiểu hết ý anh, nhưng cảm giác rằng anh đang bảo vệ cô – hay đúng hơn là đang che giấu điều gì đó – khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.

Chú chó xám bạc đứng cạnh bàn, mắt dõi theo bóng tối ngoài cửa sổ, lông dựng đứng. Thanh Thanh tiến lại gần, khẽ đặt tay lên lưng nó, thì bất ngờ cảm giác một luồng sức mạnh vô hình lan qua cơ thể. Cô thở hổn hển, vừa sợ vừa kinh ngạc. Bên ngoài, một tiếng bước chân nhanh vang lên, dường như đang tiến sát gần phòng khám.

“Không phải… chỉ là gió.” Thanh Thanh thì thầm, tim đập dồn dập. Cô lùi lại một bước, vai áp sát bàn, mắt không rời bóng tối ngoài cửa sổ. Chú chó tru lên một tiếng dài, cơ thể run lên, mắt sáng quắc, dường như nhận ra mối nguy hiểm.

Bất ngờ, cửa phòng khám bật mở, một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, gương mặt nửa khuất trong bóng tối nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao. Thanh Thanh hét lên, cố né tránh, nhưng người lạ lao tới nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

Trước tình huống đó, một cơ thể cao lớn xuất hiện giữa cô và kẻ lạ: Khương Lạc. Anh bước tới, thân hình vươn dài, cơ bắp căng ra, ánh mắt xám sáng lên. Một luồng sức mạnh kỳ lạ lan tỏa quanh anh, khiến kẻ lạ đứng chững lại trong giây lát.

Chú chó xám bạc biến hình, lông dựng đứng, trở nên to lớn hơn, thân hình thay đổi rõ rệt. Thanh Thanh há hốc miệng, không thể tin vào mắt mình. Cảnh tượng vừa xảy ra khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khương Lạc không nói gì, chỉ lao tới như một cơn gió, cơ thể dẻo dai, sức mạnh vượt trội. Chỉ vài giây, kẻ lạ đã bị ép lùi ra phía sau, miệng há hốc, chưa kịp phản ứng. Thanh Thanh đứng trân trối, tim đập loạn nhịp, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Sau khi kẻ săn người sói bị đẩy lùi, Khương Lạc quay lại nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng mang theo một sức nặng không nói thành lời:

“Cậu không nên xuất hiện ở đây một mình.”

Thanh Thanh run run, cố gắng nắm chặt tay chú chó. “Anh… anh là… người sói sao?” Giọng cô nhỏ nhẹ, vừa thốt ra vừa sợ chính mình đã hỏi thẳng.

Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: “Không chỉ là người sói. Nhưng bây giờ không phải lúc nói về điều đó. Cậu phải tránh xa nguy hiểm nếu không muốn gặp rắc rối.”

Thanh Thanh lặng người, tim nhói đau. Cô vừa kinh ngạc vừa tò mò, nhưng bản năng khiến cô biết rằng anh đúng: thế giới mà Khương Lạc thuộc về hoàn toàn khác với cô tưởng tượng.

Cả đêm đó, cô không ngủ được. Hình ảnh Khương Lạc cứu mình, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy bảo vệ, cảnh chú chó xám bạc biến hình trước mắt… Tất cả hòa quyện thành một cảm giác vừa sợ hãi vừa mê hoặc. Cô tự hỏi liệu mình có nên tìm hiểu thêm, hay nên quay lại cuộc sống bình thường trước đây. Nhưng sâu thẳm, một phần trong cô không thể rời xa anh – định mệnh đã buộc cô bước chân vào một thế giới khác, nơi con người và những sinh vật bí ẩn tồn tại song song.

Sáng hôm sau, khi trở lại bệnh viện thú y, Thanh Thanh không khỏi lo lắng. Cô không biết liệu kẻ săn người sói sẽ quay lại, hay Khương Lạc có tiếp tục xuất hiện. Nhưng trong lòng, cô nhận ra rằng mình đã bị cuốn vào một mối quan hệ đầy bí ẩn, nơi cảm xúc vừa dâng trào vừa nguy hiểm.

Chiều hôm sau, ánh nắng len lỏi qua các tán lá, nhưng trong lòng Lâm Thanh Thanh, mọi thứ vẫn còn vương mùi hoang mang. Cô không thể xua đi hình ảnh tối qua: Khương Lạc xuất hiện như bóng ma, sức mạnh phi thường, ánh mắt xám sắc lạnh nhưng đầy bảo vệ. Từng khoảnh khắc ấy lặp lại trong đầu cô, khiến trái tim vừa rung động vừa lo sợ.

Cô bước vào phòng khám, chuẩn bị cho buổi sáng bận rộn với các bệnh nhân nhỏ. Chú chó xám bạc vẫn bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn cô chăm chú, như đang nhắc nhở rằng “cậu ấy” sẽ quay lại. Thanh Thanh thở dài, đặt tay lên đầu chú chó, thì giật mình khi nghe một giọng nói trầm thấp từ cửa sổ:

“Cô hôm qua đã quá liều lĩnh.”

Cô quay lại, và thấy Khương Lạc đứng đó, dáng người cao lớn, ánh mắt vẫn sắc như dao. Cô lùi lại một bước, tim đập dồn dập: “Anh… sao lại ở đây?”

Anh bước vào phòng, không trả lời trực tiếp, chỉ gật đầu nhìn chú chó: “Cậu ấy ổn chứ?”

Thanh Thanh gật đầu, cảm giác vừa an tâm vừa lo lắng. “Vâng… ổn rồi. Nhưng anh… anh nên cẩn thận. Có thể sẽ có người săn cậu ấy quay lại.”

Khương Lạc trầm ngâm, ánh mắt nhìn xa xăm. “Đúng vậy. Họ sẽ không bỏ qua. Và từ giờ, cậu… có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu tiếp tục gần tôi.”

Cô mím môi, cảm giác tim nhói đau. “Nhưng… tôi không thể bỏ mặc anh.”

Anh nhìn cô, khoảnh khắc im lặng đủ lâu để khiến cô cảm nhận sự nặng nề trong ánh mắt anh. Rồi anh bước lại gần, giọng trầm thấp: “Nếu đã quyết định dấn thân, cô phải hiểu rằng thế giới này không hề bình yên. Người sói, kẻ săn người sói… mọi thứ đều nguy hiểm.”

Thanh Thanh cắn môi, không nói gì, nhưng ánh mắt cô sáng lên quyết tâm. Cô biết rằng mình đã chọn bước vào một thế giới khác, và không thể quay đầu lại.

Buổi chiều, khi đang kiểm tra các dụng cụ y tế, Thanh Thanh nghe tiếng động lạ từ hành lang bên ngoài. Một bóng người mặc đồ đen lướt qua cửa sổ, nhanh đến mức cô không kịp nhận diện. Tim cô đập nhanh, cơ thể căng cứng. Cô chợt nhớ lời Khương Lạc: “Họ sẽ không bỏ qua.”

Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng, và cơ thể bỗng run rẩy. Thanh Thanh nhận ra điều gì đó sắp xảy ra. Cô chạy ra ngoài hành lang, và thấy Khương Lạc xuất hiện, ánh mắt sáng lên như lưỡi kiếm trong đêm. Chỉ trong vài giây, anh đã đứng chắn trước cô, cơ thể căng như dây đàn, sẵn sàng đối phó.

Một kẻ lạ tiến tới, gương mặt nửa khuất trong bóng tối, tay cầm vật thể lạ. Thanh Thanh hét lên, nhưng Khương Lạc chỉ một cái gật, và mọi thứ xảy ra nhanh đến mức cô không thể theo kịp. Cú nhảy vọt, cơ bắp căng ra, và kẻ lạ bị đẩy lùi ra phía sau, không kịp phản ứng. Thanh Thanh sững sờ, mắt tròn xoe, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Anh quay lại nhìn cô, giọng trầm nhưng tràn đầy sức mạnh: “Cậu thấy chưa? Đây là thế giới mà tôi sống. Nếu cô muốn ở bên tôi, cô phải chấp nhận mọi nguy hiểm.”

Cô mím môi, tim nhói đau nhưng ánh mắt kiên định: “Tôi… tôi muốn ở bên anh.”

Anh trầm ngâm, ánh mắt dịu lại trong giây lát, rồi quay sang chú chó xám bạc. “Tốt, nhưng từ giờ, mọi thứ sẽ không còn như trước. Họ đang theo dõi, và đây chỉ là khởi đầu.”

Bên ngoài, bóng tối dày đặc hơn, và tiếng gió thổi qua các tòa nhà, mang theo một cảm giác báo hiệu cho những ngày nguy hiểm phía trước. Thanh Thanh đứng đó, lòng vừa sợ hãi vừa hứng khởi. Cô biết rằng cuộc sống bình yên trước đây đã khép lại, và một hành trình mới – đầy bí ẩn, nguy hiểm, và tình cảm – đang mở ra trước mắt.

Với ánh mắt sáng ngời quyết tâm, cô nhìn Khương Lạc: “Dù nguy hiểm thế nào, tôi sẽ không rời anh.”

Khương Lạc im lặng, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn mang theo sự u uẩn nhưng cũng thấm đẫm cảm xúc khó tả.

Và đêm đó, thành phố vẫn sáng đèn, nhưng trong lòng Thanh Thanh, một ngọn lửa mới vừa bùng lên – ngọn lửa của tò mò, của tình cảm, và của những nguy hiểm chưa biết. Một thế giới mới đã mở ra, và cô đã bước chân vào, không thể quay lại.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×