Buổi sáng thành phố vẫn bận rộn, tiếng xe cộ, tiếng người qua lại hòa lẫn vào nhịp sống hối hả. Lâm Thanh Thanh bước ra khỏi bệnh viện thú y, tay nắm chặt túi dụng cụ, tim vẫn còn đập dồn dập sau những sự kiện đêm qua. Chú chó xám bạc đi bên cạnh cô, vẻ bình thường nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, dường như đang cảnh giác với mọi thứ xung quanh.
Cô nhớ lời Khương Lạc: “Họ đang theo dõi, và đây chỉ là khởi đầu.”
Những từ ấy vang lên trong đầu cô như tiếng vọng từ một thế giới khác – một thế giới đầy nguy hiểm mà cô chưa từng biết đến.
Khi Thanh Thanh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, một bóng người xuất hiện ở góc đường. Cô dừng lại, tim nhói lên. Bóng dáng ấy nhanh đến mức chỉ trong giây lát đã đứng trước mặt cô – một người đàn ông mặc đồ đen, mắt lạnh lùng, thân hình gọn gàng nhưng uy lực. Thanh Thanh lùi lại một bước, cơ thể căng cứng.
“Cô là ai?” cô hỏi, giọng run run.
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn chú chó xám bạc rồi cười khẩy. “Người sói à… hình như cậu ấy đang sống cùng một người con gái.”
Trái tim Thanh Thanh đập mạnh. Cô nhận ra rằng đây không phải là một sự tình cờ – tổ chức săn người sói đã tìm thấy dấu vết. Và cô, vô tình, đã dấn thân vào nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh thổi qua, và bóng đêm dường như đặc quánh lại. Thanh Thanh nghe tiếng bước chân rầm rập phía sau, và Khương Lạc xuất hiện, thân hình cao lớn, ánh mắt xám sắc lạnh nhưng đầy bảo vệ.
Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng. Trong vài giây, cơ thể nó biến đổi, lớn mạnh hơn, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng trong ánh nắng nhạt. Thanh Thanh giật mình, tim đập loạn nhịp. Cô chưa bao giờ thấy sức mạnh của Khương Lạc và chú chó xám bạc kết hợp lại như vậy – một sức mạnh phi thường, vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm.
Khương Lạc lao tới, chỉ bằng vài bước đã đứng chắn giữa cô và kẻ lạ. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, cơ thể căng như dây đàn. Chỉ một cái gật đầu nhẹ, và kẻ lạ bị hất văng ra phía sau, không kịp phản ứng.
Thanh Thanh đứng trân trối, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới này lại nguy hiểm đến thế, và rằng Khương Lạc lại sở hữu sức mạnh kinh khủng như vậy.
Anh quay lại nhìn cô, giọng trầm nhưng chắc chắn:
“Cậu thấy rồi đấy. Đây là thế giới của tôi. Nếu muốn tiếp tục ở bên tôi, cô phải chuẩn bị cho mọi nguy hiểm.”
Cô mím môi, tim nhói đau, ánh mắt kiên định: “Tôi… tôi sẽ không bỏ anh.”
Khương Lạc trầm ngâm, ánh mắt dịu lại trong giây lát, rồi quay sang chú chó xám bạc: “Tốt, nhưng từ giờ, mọi thứ sẽ không còn như trước. Họ đang theo dõi, và đây chỉ là bước đầu tiên.”
Thanh Thanh cúi đầu, cảm giác vừa sợ hãi vừa hứng khởi. Cô biết rằng mọi thứ vừa bắt đầu, và cuộc sống bình yên trước đây đã kết thúc.
Một ngày sau, khi Thanh Thanh trở lại bệnh viện để chuẩn bị cho ca khám buổi sáng, cô thấy Khương Lạc đứng ở góc hành lang, im lặng quan sát cô. Ánh mắt anh đầy sự uẩn ức, vừa cảnh báo vừa bảo vệ. Cô tiến lại gần, hỏi: “Anh… anh định làm gì?”
Anh không trả lời ngay, chỉ gật nhẹ đầu: “Tôi sẽ bảo vệ cô, nhưng từ giờ, cậu phải học cách tự bảo vệ mình. Họ sẽ không bỏ qua lần thứ hai.”
Thanh Thanh cảm thấy tim nhói lên. Cô nhận ra rằng không chỉ bản thân Khương Lạc mạnh mẽ, mà chính cô cũng sẽ phải trưởng thành hơn để đối diện với thế giới mới này.
Buổi tối, khi Thanh Thanh đang dọn dẹp phòng khám, một tin nhắn lạ xuất hiện trên điện thoại:
“Cô đừng dính líu. Nếu không, sẽ không ai cứu cô được.”
Cô nhìn điện thoại, tim đập loạn nhịp. Đây rõ ràng là lời đe dọa từ tổ chức săn người sói. Thanh Thanh biết rằng nguy hiểm đã đến rất gần, và cuộc sống của cô từ đây sẽ không còn bình thường.
Trong khoảnh khắc ấy, Khương Lạc xuất hiện sau lưng cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng: “Không sao, tôi sẽ không để họ chạm tới cô.”
Cô quay lại nhìn anh, cảm giác vừa an tâm vừa lo lắng. Cô biết rằng, từ giờ, mỗi ngày đều có thể là một cuộc chiến – nhưng cô sẽ không lùi bước.
Đêm buông xuống, thành phố chìm trong ánh sáng vàng nhạt, nhưng với Lâm Thanh Thanh, không gian xung quanh như đặc quánh, ngột ngạt. Cô ngồi trong phòng khám, tay vẫn run run khi nghĩ về tin nhắn đe dọa tối hôm qua. “Nếu không, sẽ không ai cứu cô được.” Lời nhắn vang lên như điệp khúc trong đầu cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa căng thẳng.
Chú chó xám bạc nằm bên cạnh, đôi mắt vẫn sáng quắc, quan sát mọi góc phòng. Thanh Thanh tiến lại gần, đặt tay lên đầu nó, cảm giác ấm áp và bảo vệ lan tỏa qua cơ thể. Cô nhắm mắt, tự nhủ mình phải bình tĩnh. Nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp.
Bỗng, cửa phòng bật mở, bóng tối ùa vào. Khương Lạc xuất hiện, dáng người cao lớn, ánh mắt xám sắc lạnh nhưng tràn đầy bảo vệ. Anh đứng chắn trước cô, cơ thể căng như dây đàn, sẵn sàng đối phó.
“Anh… họ quay lại rồi sao?” Thanh Thanh hỏi, giọng run run.
Anh lắc đầu, ánh mắt quét qua cửa sổ: “Không, nhưng lần tới sẽ lớn hơn. Tôi đã cảm nhận được dấu vết của họ.”
Chưa kịp định thần, một âm thanh từ hành lang khiến cả hai giật mình. Nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, khoảng bảy đến tám người, nhanh như gió, tiến vào phòng khám. Thanh Thanh lùi lại, cơ thể căng cứng, trong khi Khương Lạc bước tới, đứng chắn giữa cô và những kẻ lạ.
Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng. Chỉ trong tích tắc, cơ thể nó biến đổi thành hình dáng người sói khổng lồ, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng. Thanh Thanh sững sờ, không kịp phản ứng.
Khương Lạc lao tới, cơ thể như một cơn bão, nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp. Anh hạ từng kẻ lạ một cách chính xác, mạnh mẽ, nhưng không hề làm họ chết – chỉ đủ để vô hiệu hóa. Thanh Thanh đứng nhìn, vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Cô nhận ra rằng sức mạnh của anh không chỉ vượt trội mà còn uyển chuyển, tinh tế, khác hẳn những gì cô từng tưởng tượng.
Sau khi nhóm người lạ bị đẩy ra ngoài, Khương Lạc quay lại, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn đầy cảnh báo:
“Đây chỉ là lần đầu tiên. Họ sẽ không bỏ qua, và lần tới, có thể sẽ nguy hiểm hơn. Cậu phải hiểu rằng, từ giờ, cuộc sống của cô không còn bình yên.”
Thanh Thanh mím môi, trái tim nhói đau. “Anh… tại sao họ lại muốn bắt anh? Anh là người sói sao?”
Anh trầm ngâm, ánh mắt xa xăm: “Đúng, tôi là người sói. Nhưng không chỉ là vậy. Tôi là mục tiêu của tổ chức săn người sói lâu đời. Họ muốn kiểm soát hoặc thí nghiệm trên tôi, nhưng tôi không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.”
Cô ngồi xuống, tay run run, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. “Và… tôi sẽ thế nào nếu dính vào chuyện này?”
Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Nếu cô muốn ở bên tôi, cô phải chuẩn bị tinh thần. Không chỉ nguy hiểm, mà còn… không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra.”
Thanh Thanh cảm nhận tim mình nhói lên. Cô biết rằng mối quan hệ này sẽ không đơn giản, nhưng ánh mắt anh – lạnh lùng nhưng đầy bảo vệ – khiến cô không thể rời xa.
Ngày hôm sau, Khương Lạc dẫn cô ra ngoài, đến một nơi hẻo lánh, cách xa trung tâm thành phố. Anh đứng giữa ánh sáng mờ, đôi mắt xám sáng lên trong bóng tối:
“Tôi sẽ dạy cô cách nhận biết dấu hiệu nguy hiểm, cách bảo vệ bản thân và cả cách hợp tác với tôi. Đây là thế giới của tôi, và từ giờ, cô đã bước chân vào.”
Thanh Thanh nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô nhận ra rằng mình không thể quay lại cuộc sống bình thường nữa. Mỗi bước đi bên anh, mỗi phút giây trải nghiệm thế giới người sói, đều vừa kỳ lạ vừa hấp dẫn.
Trong buổi tập luyện đầu tiên, cô chứng kiến Khương Lạc biểu diễn khả năng siêu phàm: tốc độ, sức mạnh, giác quan nhạy bén. Chú chó xám bạc biến hình thành người sói khổng lồ, phối hợp với anh như một đội hoàn hảo. Thanh Thanh thở hổn hển, tim nhói lên khi thấy anh gần gũi nhưng vẫn giữ khoảng cách bí ẩn.
Buổi tối, khi trở về phòng khám, Thanh Thanh nhận ra trái tim mình đã thay đổi. Cô không còn sợ hãi trước Khương Lạc, mà là một cảm giác tin tưởng, xen lẫn tò mò và… một chút rung động. Nhưng cô biết, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và những ngày nguy hiểm phía trước sẽ còn thử thách cả sức mạnh lẫn tình cảm của họ.
Đêm xuống, ánh đèn vàng rực chiếu vào phòng khám, nhưng Thanh Thanh không thể cảm nhận sự ấm áp từ nó. Cô đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy tiếng bước chân nhanh ngoài hành lang. Trái tim cô lập tức nhảy lên, một cảm giác báo động tràn ngập.
Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng, và cơ thể bắt đầu run rẩy. Thanh Thanh nhận ra điều gì đó không ổn. Cô vừa quay lại thì một bóng người xuất hiện, nhanh đến mức chỉ trong tích tắc đã đứng trước cửa phòng.
“Không…!” cô hét lên, cố né, nhưng cơ thể căng cứng.
Khương Lạc xuất hiện ngay sau đó, thân hình cao lớn chắn trước cô. Ánh mắt xám sáng lên, cơ thể căng như dây đàn. Chỉ một cái gật đầu nhẹ, và kẻ lạ bị hất văng ra ngoài, không kịp phản ứng. Thanh Thanh sững sờ, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Anh quay lại nhìn cô, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Cậu thấy rồi đấy. Đây là thế giới mà tôi sống. Nếu muốn ở bên tôi, cô phải chấp nhận mọi nguy hiểm.”
Cô mím môi, trái tim nhói đau nhưng ánh mắt kiên định:
“Tôi… tôi muốn ở bên anh.”
Khương Lạc trầm ngâm, ánh mắt dịu lại, rồi quay sang chú chó xám bạc. “Tốt, nhưng từ giờ, mọi thứ sẽ không còn bình yên. Họ đang theo dõi, và đây chỉ là khởi đầu.”
Bên ngoài, bóng tối dày đặc hơn, tiếng gió rít qua các tòa nhà, mang theo một cảm giác báo hiệu những ngày nguy hiểm phía trước. Thanh Thanh đứng đó, lòng vừa sợ hãi vừa hứng khởi. Cô biết rằng cuộc sống bình yên trước đây đã kết thúc, và một hành trình mới – đầy bí ẩn, nguy hiểm, và tình cảm – đang mở ra trước mắt.
Trong những ngày tiếp theo, Khương Lạc bắt đầu dạy cô cách nhận biết mối nguy, cách phản xạ trước các tình huống bất ngờ, và cả cách hợp tác với chú chó xám bạc khi biến hình. Mỗi buổi tập luyện đều khiến trái tim Thanh Thanh đập nhanh, vừa lo lắng vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng mình đang dần trưởng thành, không chỉ về kỹ năng mà còn về cảm xúc, khi đứng cạnh một người vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn như Khương Lạc.
Một buổi tối, khi cả hai đang tuần tra quanh khu phố hẻo lánh, một nhóm kẻ săn người sói khác bất ngờ xuất hiện, đông và nhanh hơn lần trước. Thanh Thanh bị sốc, tim đập dồn dập, nhưng Khương Lạc chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
“Đừng sợ. Hãy tin tôi.”
Chú chó xám bạc tru lên, biến hình ngay lập tức, và cả ba – Khương Lạc, Thanh Thanh và chú chó – trở thành một đội hoàn hảo. Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, đầy kịch tính. Khương Lạc sử dụng tốc độ và sức mạnh phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, còn Thanh Thanh vận dụng những kỹ năng cơ bản mà anh dạy, phối hợp với chú chó, tạo nên một thế trận đầy uy lực.
Sau khi xong, cả ba đứng trong bóng tối, thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Thanh nhìn Khương Lạc, ánh mắt đầy cảm xúc:
“Anh… anh luôn ở bên tôi… dù nguy hiểm đến mức nào.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu:
“Đúng, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, tim cùng nhịp đập, và cảm giác rung động dâng lên. Nhưng bên ngoài, bóng tối vẫn dày đặc, và tiếng gió rít qua các con phố như nhắc nhở rằng: nguy hiểm chưa từng kết thúc.
Kết thúc đêm đó, khi trở về phòng khám, Thanh Thanh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô biết rằng mình đã bước chân vào một thế giới mới, đầy thử thách nhưng cũng hấp dẫn, nơi mà mỗi khoảnh khắc đều có thể thay đổi cả cuộc sống và trái tim cô. Và Khương Lạc, với sức mạnh và bí ẩn của anh, sẽ luôn là điểm tựa – vừa nguy hiểm vừa cuốn hút – mà cô không thể rời xa.
Bóng tối ngoài cửa sổ vẫn dày đặc, báo hiệu rằng tổ chức săn người sói chưa bao giờ bỏ cuộc. Một chương mới của hành trình nguy hiểm và tình cảm vừa bắt đầu…
Hết chương 3.