Đêm buông xuống, thành phố chìm trong ánh sáng vàng nhạt của những bóng đèn đường. Lâm Thanh Thanh đứng bên cửa sổ phòng khám, tay siết chặt túi dụng cụ, trái tim đập dồn dập. Cô biết rằng lần này, nguy hiểm không còn chỉ là những nhóm kẻ lẻ tẻ – tổ chức săn người sói đã huy động lực lượng lớn hơn, tinh vi hơn, và họ không còn để lộ mục tiêu.
“Anh… lần này sẽ còn nguy hiểm hơn nữa, đúng không?” Thanh Thanh hỏi, giọng run run.
Khương Lạc đứng sau, ánh mắt xám sáng lên trong bóng tối, sắc lạnh nhưng tràn đầy bảo vệ. “Đúng. Họ đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng cậu sẽ không đơn độc. Tôi sẽ ở bên.”
Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng, cơ thể run rẩy. Thanh Thanh cúi xuống vuốt đầu nó, cảm giác ấm áp và bảo vệ lan tỏa qua cơ thể. Nhưng ngay sau đó, tiếng động vang lên từ hành lang phía ngoài, báo hiệu rằng nhóm kẻ lạ đã xuất hiện.
Nhóm người mặc đồ đen, đông và được trang bị đầy đủ, bước vào phòng khám với tốc độ nhanh và chuẩn xác. Thanh Thanh lùi lại, tim đập mạnh, nhưng Khương Lạc bước tới, chắn giữa cô và họ. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, cơ thể căng như dây đàn, chuẩn bị chiến đấu.
Chú chó xám bạc biến hình ngay lập tức, cơ thể căng ra, răng nhọn lóe sáng trong ánh đèn. Thanh Thanh cảm nhận được bầu không khí căng như dây cung – mỗi giây đều có thể quyết định sinh tử.
“Chuẩn bị!” Khương Lạc hét, giọng trầm mà chắc chắn.
Cuộc chiến nổ ra. Khương Lạc di chuyển như cơn bão, đánh lùi từng kẻ tấn công với sức mạnh và tốc độ phi thường. Thanh Thanh, nhờ những kỹ năng cơ bản mà anh dạy, phối hợp với chú chó xám bạc, trở thành một đội hình uy lực. Cô né tránh, ra đòn, phản ứng nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, cảm giác adrenaline dâng trào khắp cơ thể.
Một kẻ lạ bất ngờ ném một thiết bị lạ về phía Thanh Thanh, khiến cô giật mình và suýt ngã. Khương Lạc lao tới, chắn ngay trước cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng:
“Cẩn thận!”
Trái tim Thanh Thanh nhói lên. Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, cảm giác tin tưởng xen lẫn rung động khiến cô vừa lo lắng vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, và trái tim rung động dâng trào.
Sau khi nhóm kẻ lạ rút lui, Khương Lạc kéo cô vào góc phòng, thở hổn hển. “Đây chỉ là bước khởi đầu. Lần tới sẽ còn nguy hiểm hơn, và chúng không còn giữ khoảng cách.”
Thanh Thanh mồ hôi lấm tấm trên trán, mím môi, nhìn anh. “Anh… chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Cô sẽ ở bên tôi, học cách tự bảo vệ, phối hợp với tôi. Mọi chuyện khác, để tôi lo.”
Những ngày tiếp theo, Khương Lạc dạy cô nhiều kỹ năng hơn: nhận biết dấu hiệu nguy hiểm, di chuyển linh hoạt trong bóng tối, sử dụng môi trường để phản công. Thanh Thanh ngày càng trưởng thành, không chỉ về kỹ năng mà còn về cảm xúc khi đứng cạnh một người vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn như anh.
Một buổi tối, khi tuần tra quanh khu phố vắng, một nhóm kẻ lạ xuất hiện đông và nhanh hơn trước. Thanh Thanh ban đầu hoảng sợ, nhưng Khương Lạc đặt tay lên vai cô:
“Đừng sợ. Hãy tin tôi.”
Chú chó xám bạc biến hình, phối hợp nhịp nhàng với Khương Lạc. Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, kịch tính, và nguy hiểm đến nghẹt thở. Khương Lạc sử dụng tốc độ và sức mạnh phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, còn Thanh Thanh phối hợp với chú chó, tạo nên một đội hình uy lực.
Sau khi xong, cả ba đứng trong bóng tối, thở hổn hển. Thanh Thanh nhìn Khương Lạc, ánh mắt đầy cảm xúc:
“Anh… anh luôn ở bên tôi… dù nguy hiểm đến mức nào.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu:
“Đúng, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, trái tim cùng nhịp đập, cảm giác rung động dâng lên. Nhưng bên ngoài, bóng tối vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng nguy hiểm chưa từng kết thúc.
Đêm tối như nuốt trọn mọi ánh sáng. Thành phố vắng lặng, nhưng bầu không khí căng như dây cung. Lâm Thanh Thanh đứng bên cửa sổ phòng khám, tay siết chặt túi y tế, trái tim đập dồn dập. Cô biết rằng lần này, nguy hiểm không còn là những nhóm kẻ lẻ tẻ – tổ chức săn người sói đã huy động lực lượng lớn nhất từ trước đến nay, tinh vi và chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh… lần này sẽ còn nguy hiểm hơn, phải không?” cô hỏi, giọng run run nhưng kiên quyết.
Khương Lạc đứng sau, ánh mắt xám lạnh nhưng tràn đầy bảo vệ. “Đúng. Nhưng cậu sẽ không đơn độc. Tôi sẽ ở bên.”
Bỗng, từ các con hẻm tối, tiếng bước chân vang lên rầm rập. Nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, đông và trang bị đầy đủ, chuẩn bị một cuộc tấn công tổng lực. Thanh Thanh lùi lại, tim đập nhanh, nhưng Khương Lạc bước tới, chắn giữa cô và họ. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, cơ thể căng như dây đàn, chuẩn bị chiến đấu.
Chú chó xám bạc tru lên, biến hình ngay lập tức, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng. Không khí căng như dây cung, mỗi giây đều có thể quyết định sinh tử.
“Chuẩn bị!” Khương Lạc hét, giọng trầm mà chắc chắn.
Cuộc chiến nổ ra dữ dội. Khương Lạc di chuyển như cơn bão, đánh lùi từng kẻ tấn công với sức mạnh và tốc độ phi thường. Thanh Thanh, nhờ những kỹ năng cơ bản mà anh dạy, phối hợp với chú chó xám bạc, trở thành một đội hình uy lực. Cô né tránh, ra đòn, phản ứng nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, cảm giác adrenaline dâng trào khắp cơ thể.
Những kẻ tấn công đông hơn, nhanh hơn, và được trang bị những thiết bị lạ, khiến Thanh Thanh phải liên tục né tránh. Một kẻ ném một thiết bị điện phát sáng về phía cô, ánh sáng chói lòa trong đêm, nhưng Khương Lạc lao tới, chắn ngay trước cô, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa dịu dàng:
“Cẩn thận!”
Trái tim cô nhói lên. Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, cảm giác tin tưởng xen lẫn rung động khiến cô vừa lo lắng vừa ấm áp. Thanh Thanh nhận ra rằng mình đã hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, và trái tim rung động mạnh mẽ.
Cuộc chiến kéo dài suốt đêm, cả ba – Khương Lạc, Thanh Thanh và chú chó xám bạc – phối hợp như một đội hoàn hảo. Khương Lạc sử dụng tốc độ và sức mạnh phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, trong khi Thanh Thanh kết hợp những kỹ năng cơ bản mà anh dạy để hỗ trợ và bảo vệ bản thân, đôi lúc cả anh. Chú chó xám bạc biến hình liên tục, hỗ trợ tấn công và cảnh báo nguy hiểm, tạo nên một bức tranh sống động, kịch tính và nguy hiểm đến nghẹt thở.
Sau khi đẩy lùi được một phần nhóm kẻ lạ, Khương Lạc kéo Thanh Thanh vào góc, thở hổn hển nhưng ánh mắt dịu dàng:
“Đây chỉ là bước khởi đầu. Họ sẽ không bỏ cuộc. Lần tới sẽ còn nguy hiểm hơn nữa.”
Thanh Thanh, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn anh với ánh mắt vừa lo lắng vừa tin tưởng. “Anh… chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Anh cúi xuống, giọng trầm mà dịu: “Cô sẽ ở bên tôi, học cách tự bảo vệ và phối hợp với tôi. Mọi chuyện khác, để tôi lo.”
Trong những ngày tiếp theo, Khương Lạc dạy cô nhiều kỹ năng hơn nữa: nhận biết dấu hiệu nguy hiểm, di chuyển linh hoạt, sử dụng môi trường xung quanh để phản công. Thanh Thanh dần trưởng thành, không chỉ về kỹ năng mà còn về cảm xúc khi đứng cạnh một người vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn như anh.
Một buổi tối, khi tuần tra quanh khu phố hẻo lánh, một nhóm kẻ lạ xuất hiện đông và nhanh hơn trước. Thanh Thanh ban đầu hoảng sợ, nhưng Khương Lạc đặt tay lên vai cô:
“Đừng sợ. Hãy tin tôi.”
Chú chó xám bạc biến hình, phối hợp nhịp nhàng với Khương Lạc. Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, kịch tính, và nguy hiểm đến nghẹt thở. Khương Lạc sử dụng tốc độ và sức mạnh phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, còn Thanh Thanh phối hợp với chú chó, tạo nên một đội hình uy lực, phối hợp nhịp nhàng đến mức cảm giác như họ là một thể thống nhất.
Khi trận chiến gần kết thúc, Thanh Thanh và Khương Lạc đứng cạnh nhau, cơ thể mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng lên sự quyết tâm. Thanh Thanh nhìn anh, ánh mắt chan chứa cảm xúc:
“Anh… anh luôn ở bên tôi… dù nguy hiểm đến mức nào.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu:
“Đúng, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, trái tim cùng nhịp đập, cảm giác rung động dâng trào. Nhưng bóng tối bên ngoài vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng nguy hiểm chưa từng kết thúc. Một mối đe dọa mới, còn lớn hơn, đang chờ họ ở phía trước, báo hiệu rằng hành trình vừa mới bước sang chương mới…
Bóng tối dày đặc bao phủ toàn bộ con phố hẻo lánh. Thành phố như chìm trong một im lặng đe dọa. Lâm Thanh Thanh đứng bên cửa sổ phòng khám, tay siết chặt túi y tế, tim đập dồn dập. Cô biết rằng lần này, tổ chức săn người sói đã huy động lực lượng đông và tinh vi nhất, và họ sẽ không tha thứ.
Khương Lạc đứng cạnh cô, ánh mắt xám lạnh nhưng tràn đầy quyết tâm. “Cậu sẽ ở bên tôi, và học cách tự bảo vệ. Mọi chuyện khác, để tôi lo,” anh nói, giọng trầm và chắc chắn.
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân vang rầm rập từ các con hẻm tối. Nhóm kẻ lạ xuất hiện, đông và được trang bị đầy đủ. Thanh Thanh lùi lại, tim đập mạnh, nhưng Khương Lạc đứng chắn trước, cơ thể căng như dây đàn, sẵn sàng chiến đấu. Chú chó xám bạc biến hình ngay lập tức, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng.
Cuộc chiến bùng nổ dữ dội. Khương Lạc di chuyển nhanh như cơn bão, đánh lùi từng kẻ tấn công. Thanh Thanh, nhờ kỹ năng cơ bản mà anh dạy, phối hợp với chú chó, trở thành đội hình hoàn hảo. Cô né tránh, ra đòn, phản ứng linh hoạt, cảm giác adrenaline dâng trào khắp cơ thể.
Một kẻ ném thiết bị lạ về phía Thanh Thanh. Cô giật mình, nhưng Khương Lạc lao tới chắn trước, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa dịu dàng: “Cẩn thận!”
Trái tim Thanh Thanh nhói lên. Trong khoảnh khắc nguy hiểm, cảm giác tin tưởng xen lẫn rung động khiến cô vừa lo lắng vừa ấm áp. Cô nhận ra mình đã hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, và trái tim rung động mạnh mẽ.
Cuộc chiến kéo dài suốt đêm, cả ba – Khương Lạc, Thanh Thanh và chú chó – phối hợp như một thể thống nhất. Khương Lạc sử dụng sức mạnh và tốc độ phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, trong khi Thanh Thanh kết hợp kỹ năng của mình để hỗ trợ và bảo vệ. Chú chó xám bạc biến hình liên tục, hỗ trợ tấn công và cảnh báo nguy hiểm, tạo nên một bức tranh sống động, kịch tính và nghẹt thở.
Khi trận chiến đạt đến cao trào, Thanh Thanh bị một kẻ tấn công áp sát. Cô sắp bị thương nặng, nhưng Khương Lạc lao tới kịp thời, chặn cú đánh và đỡ cô trong vòng tay mạnh mẽ. Cảm giác tim đập dồn dập, cơ thể anh vững chắc, khiến cô vừa lo lắng vừa rung động.
Sau khi nhóm kẻ lạ rút lui, cả hai đứng giữa đống đổ nát, thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Thanh nhìn Khương Lạc, ánh mắt chan chứa cảm xúc:
“Anh… anh luôn ở bên tôi… dù nguy hiểm đến mức nào.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu:
“Đúng, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau, trái tim cùng nhịp đập, cảm giác rung động dâng trào. Thanh Thanh nhận ra rằng tình cảm của họ đã sâu sắc hơn bao giờ hết, xen lẫn sự tin tưởng và gắn bó mạnh mẽ. Nhưng bóng tối bên ngoài vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng nguy hiểm chưa từng kết thúc.
Kết thúc đêm đó, Thanh Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố, trái tim đầy quyết tâm. Cô biết rằng mình đã bước chân vào một thế giới mới – nơi thử thách và tình cảm hòa quyện. Khương Lạc, với sức mạnh và bí ẩn của anh, sẽ luôn là điểm tựa – vừa nguy hiểm vừa cuốn hút – mà cô không thể rời xa.
Bóng tối ngoài cửa sổ dày đặc, báo hiệu rằng tổ chức săn người sói chưa bao giờ bỏ cuộc. Một chương mới của hành trình nguy hiểm và tình cảm vừa bắt đầu…
Hết chương 5.