Thành phố chìm trong màn đêm dày đặc sương mù, ánh sáng vàng nhạt hắt xuống những con phố vắng. Lâm Thanh Thanh đứng bên cửa sổ phòng khám, tay siết chặt túi dụng cụ, trái tim đập dồn dập. Cô biết rằng lần này, nguy hiểm không còn chỉ là những nhóm kẻ lẻ tẻ – tổ chức săn người sói đã tập trung lực lượng lớn hơn, tinh vi hơn, và một thủ lĩnh bí ẩn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Khương Lạc đứng cạnh cô, ánh mắt xám lạnh nhưng tràn đầy quyết tâm. “Cậu phải chuẩn bị tinh thần. Đây không còn là trò chơi nữa. Họ sẽ không chỉ tấn công mà còn tìm cách lôi kéo hoặc ép chúng ta vào thế bí.”
Thanh Thanh hít sâu, cố gắng bình tĩnh. “Anh… lần này chúng ta có cơ hội chống lại không?”
Anh nghiêm nghị gật đầu: “Có, nhưng phải phối hợp nhịp nhàng và tin tưởng lẫn nhau. Cậu đã trưởng thành, nhưng đây là thử thách lớn nhất từ trước đến nay.”
Chú chó xám bạc tru lên, lông dựng đứng, cơ thể căng như dây cung. Thanh Thanh cúi xuống vuốt đầu nó, cảm giác ấm áp lan tỏa qua cơ thể. Nhưng ngay sau đó, tiếng động vang lên từ hành lang phía ngoài, báo hiệu rằng nhóm kẻ lạ đã xuất hiện.
Nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, đông và trang bị đầy đủ, bước vào phòng khám với tốc độ nhanh và chuẩn xác. Thanh Thanh lùi lại, tim đập nhanh, nhưng Khương Lạc bước tới, chắn giữa cô và họ. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, cơ thể căng như dây đàn, chuẩn bị chiến đấu.
Chú chó xám bạc biến hình ngay lập tức, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng trong ánh đèn. Không khí căng như dây cung, mỗi giây đều có thể quyết định sinh tử.
“Chuẩn bị!” Khương Lạc hét, giọng trầm mà chắc chắn.
Cuộc chiến bùng nổ dữ dội. Khương Lạc di chuyển như cơn bão, đánh lùi từng kẻ tấn công với sức mạnh và tốc độ phi thường. Thanh Thanh, nhờ những kỹ năng cơ bản mà anh dạy, phối hợp với chú chó xám bạc, trở thành một đội hình uy lực. Cô né tránh, ra đòn, phản ứng nhanh nhẹn hơn bao giờ hết, cảm giác adrenaline dâng trào khắp cơ thể.
Một kẻ lạ bất ngờ ném một thiết bị lạ về phía Thanh Thanh, khiến cô giật mình và suýt ngã. Khương Lạc lao tới chắn trước cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng:
“Cẩn thận!”
Trái tim Thanh Thanh nhói lên. Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, cảm giác tin tưởng xen lẫn rung động khiến cô vừa lo lắng vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng mình đã hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, và trái tim rung động mạnh mẽ.
Sau khi đẩy lui nhóm kẻ lạ, Khương Lạc kéo cô vào góc phòng, thở hổn hển. “Đây chỉ là bước khởi đầu. Lần tới sẽ còn nguy hiểm hơn, và lần này, họ sẽ không còn lùi bước.”
Thanh Thanh mồ hôi lấm tấm trên trán, mím môi, nhìn anh. “Anh… chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Anh cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị: “Cô sẽ ở bên tôi, học cách tự bảo vệ và phối hợp với tôi. Mọi chuyện khác, để tôi lo.”
Những ngày tiếp theo, Khương Lạc dạy cô nhiều kỹ năng hơn: nhận biết dấu hiệu nguy hiểm, di chuyển linh hoạt, sử dụng môi trường để phản công. Thanh Thanh ngày càng trưởng thành, không chỉ về kỹ năng mà còn về cảm xúc khi đứng cạnh một người vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn như anh.
Một đêm, khi tuần tra quanh khu phố vắng, một nhóm kẻ lạ xuất hiện đông và nhanh hơn trước. Thanh Thanh ban đầu hoảng sợ, nhưng Khương Lạc đặt tay lên vai cô:
“Đừng sợ. Hãy tin tôi.”
Chú chó xám bạc biến hình, phối hợp nhịp nhàng với Khương Lạc. Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng, kịch tính, và nguy hiểm đến nghẹt thở. Khương Lạc sử dụng tốc độ và sức mạnh phi thường, đánh lùi từng kẻ tấn công, còn Thanh Thanh phối hợp với chú chó, tạo nên một đội hình uy lực, phối hợp nhịp nhàng đến mức cảm giác như họ là một thể thống nhất.
Khi trận chiến gần kết thúc, Thanh Thanh bị một kẻ tấn công áp sát. Cô sắp bị thương nặng, nhưng Khương Lạc lao tới kịp thời, chặn cú đánh và đỡ cô trong vòng tay mạnh mẽ. Cảm giác tim đập dồn dập, cơ thể anh vững chắc, khiến cô vừa lo lắng vừa rung động.
Sau khi nhóm kẻ lạ rút lui, cả hai đứng giữa đống đổ nát, thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thanh Thanh nhìn Khương Lạc, ánh mắt chan chứa cảm xúc:
“Anh… anh luôn ở bên tôi… dù nguy hiểm đến mức nào.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu:
“Đúng, tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ giao nhau, trái tim cùng nhịp đập, cảm giác rung động dâng trào. Nhưng bóng tối bên ngoài vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng mối nguy hiểm chưa từng kết thúc.
Khi đêm xuống sâu, thành phố chìm trong sương mù dày đặc. Mọi ánh sáng đều mờ nhạt, và âm thanh bước chân vang rền trên con phố vắng khiến trái tim Thanh Thanh dường như ngừng một nhịp. Cô đứng cạnh Khương Lạc, cảm giác căng thẳng dâng trào trong không khí.
“Lần này, chúng không chỉ là những kẻ tấn công lẻ tẻ. Họ có thủ lĩnh… và hắn nguy hiểm hơn tất cả những gì chúng ta từng gặp,” Khương Lạc nói, ánh mắt xám sáng lên trong bóng tối.
Thanh Thanh mím môi, cảm giác vừa lo lắng vừa quyết tâm: “Anh… chúng ta sẽ làm được chứ?”
Anh quay sang cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng: “Chúng ta phải làm được. Tin tôi.”
Đột nhiên, từ bóng tối, một bóng người cao lớn xuất hiện, áo choàng đen tung bay trong gió. Thủ lĩnh của tổ chức săn người sói – một người với đôi mắt đỏ rực và dáng vẻ lạnh lùng – bước ra. Thanh Thanh cảm nhận một luồng năng lượng đe dọa từ hắn, khiến cơ thể run lên.
“Đây là lần cuối cùng các người được cảnh báo,” giọng hắn vang lên, lạnh lùng, dội vào từng ngóc ngách phố vắng.
Khương Lạc bước tới trước Thanh Thanh, che chắn cô, ánh mắt sắc lạnh. “Cậu không đơn độc. Tôi sẽ chiến đấu cùng cậu,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc chắn.
Cuộc chiến bắt đầu. Thủ lĩnh tấn công với tốc độ và sức mạnh vượt xa các kẻ trước đó. Khương Lạc phản ứng nhanh, nhưng lần này phải dốc toàn lực. Thanh Thanh, phối hợp với chú chó xám bạc, không chỉ hỗ trợ mà còn học cách tấn công chủ động, né tránh những chiêu hiểm nguy nhất.
Thủ lĩnh liên tục thay đổi chiến thuật, di chuyển nhanh như chớp, khiến cả hai phải tập trung tối đa. Thanh Thanh cảm nhận sự mệt mỏi trong cơ thể, nhưng nhìn Khương Lạc – vững chãi, quyết đoán – khiến cô cảm thấy an tâm. Tình cảm và sự tin tưởng trỗi dậy mạnh mẽ trong khoảnh khắc sinh tử.
Một cú ra đòn của thủ lĩnh suýt đánh trúng Thanh Thanh, nhưng Khương Lạc lao tới, đỡ cô trong vòng tay mạnh mẽ. Tim cô đập dồn dập khi cơ thể anh chạm vào, cảm giác vừa an toàn vừa dâng trào một cảm xúc không thể kìm nén.
Trận chiến kéo dài, mỗi chiêu thức đều là sự phối hợp hoàn hảo giữa Khương Lạc và Thanh Thanh, cùng với chú chó xám bạc. Cả ba di chuyển nhịp nhàng, né tránh, tấn công và phản công liên tục. Thanh Thanh dần cảm nhận được sức mạnh nội tại của bản thân, sự tin tưởng và tình cảm trỗi dậy khiến cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thủ lĩnh bất ngờ tung chiêu cuối, một luồng năng lượng mạnh mẽ dội xuống, khiến cả ba phải lùi lại. Khương Lạc đứng chắn trước Thanh Thanh, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng tràn đầy bảo vệ. “Cậu ổn chứ?”
Cô mỉm cười, hơi run run nhưng ánh mắt kiên định: “Vâng… chúng ta sẽ làm được.”
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim họ như hòa làm một, nhịp đập cùng chung một tần số. Cảm giác tin tưởng, gắn bó và tình cảm trỗi dậy mãnh liệt, dù nguy hiểm vẫn còn rình rập.
Kết thúc phần này, thủ lĩnh tạm thời rút lui, bỏ lại lời đe dọa lạnh lùng: “Chúng ta sẽ gặp lại…” Giọng hắn vang vọng, dội vào từng ngóc ngách thành phố, báo hiệu rằng cuộc chiến chưa kết thúc và thử thách tiếp theo còn khốc liệt hơn.
Thanh Thanh và Khương Lạc đứng giữa đống đổ nát, thở hổn hển nhưng ánh mắt vẫn sáng lên quyết tâm. Cô nhìn anh, cảm xúc trộn lẫn giữa sợ hãi, tin tưởng và rung động:
“Anh… dù có thế nào, em sẽ ở bên anh.”
Anh đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu: “Tôi biết… và tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em.”
Bóng tối bên ngoài vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng mối nguy hiểm chưa từng kết thúc. Một thử thách lớn hơn, nguy hiểm hơn và cả tình cảm sâu sắc hơn đang chờ họ ở phía trước, mở ra chương mới trong hành trình…
Đêm càng về khuya, không khí càng trở nên ngột ngạt. Thành phố chìm trong màn sương dày đặc, bóng tối nuốt trọn từng con hẻm. Lâm Thanh Thanh đứng bên Khương Lạc, cảm nhận sự hồi hộp và căng thẳng trộn lẫn. Họ biết rằng thủ lĩnh tổ chức săn người sói đang chờ phía trước, nguy hiểm hơn bất cứ điều gì từng trải qua.
Thủ lĩnh xuất hiện từ bóng tối, đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn lạnh lùng khiến tim Thanh Thanh thắt lại. Hắn cao lớn, cơ bắp săn chắc, mỗi bước đi vang lên như nhịp trống báo hiệu chiến đấu. “Đêm nay, chúng ta sẽ kết thúc mọi thứ,” giọng hắn vang lên, âm thanh sắc lạnh khiến mọi thứ xung quanh dường như tê liệt.
Khương Lạc bước lên trước Thanh Thanh, chắn giữa cô và thủ lĩnh. Ánh mắt anh sắc lạnh, cơ thể căng như dây cung. “Cậu không đơn độc. Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau,” anh nói, giọng trầm mà chắc chắn.
Chú chó xám bạc tru lên, cơ bắp căng ra, răng nhọn lóe sáng trong bóng tối. Thanh Thanh hít sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Lần này, mọi kỹ năng, mọi kiến thức mà Khương Lạc dạy phải được sử dụng tối đa.
Cuộc chiến bắt đầu. Thủ lĩnh tấn công với tốc độ và sức mạnh vượt trội. Khương Lạc đáp trả bằng kỹ năng tuyệt đỉnh, né tránh và phản công chính xác. Thanh Thanh phối hợp nhịp nhàng với chú chó, vừa tấn công, vừa bảo vệ bản thân và Khương Lạc khi cần thiết. Mỗi bước di chuyển, mỗi chiêu thức đều phải tính toán cẩn thận, không một sơ hở.
Một cú ra đòn mạnh mẽ từ thủ lĩnh đánh trúng sàn, rung chuyển toàn bộ khu phố. Thanh Thanh suýt bị hất văng, nhưng Khương Lạc lao tới, đỡ cô trong vòng tay mạnh mẽ. Khoảnh khắc tiếp xúc, trái tim cô đập rộn ràng, cảm giác vừa an toàn vừa dâng trào tình cảm không thể kìm nén.
Trận chiến kéo dài đến tột đỉnh. Khương Lạc và Thanh Thanh phối hợp như một thể thống nhất, né tránh và phản công liên tục. Chú chó xám bạc biến hình, tấn công nhanh nhẹn, cảnh báo nguy hiểm, tạo nên một bức tranh sống động, kịch tính và nghẹt thở.
Thủ lĩnh bất ngờ tung chiêu cuối, luồng năng lượng mạnh mẽ dội xuống, khiến Khương Lạc và Thanh Thanh phải lùi lại. Khương Lạc đứng chắn trước cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy bảo vệ: “Cậu ổn chứ?”
Cô gật đầu, ánh mắt quyết tâm: “Vâng… chúng ta sẽ làm được.”
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, tình cảm giữa họ đạt đỉnh. Thanh Thanh cảm nhận sự tin tưởng tuyệt đối, sự gắn kết và rung động dâng trào. Cô hiểu rằng không chỉ là chiến đấu sinh tồn, mà còn là trái tim họ hòa nhịp, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sau một chuỗi chiêu thức phối hợp tuyệt vời, Khương Lạc cuối cùng đã tạo ra cơ hội, dẫn thủ lĩnh vào vị trí bất lợi. Thanh Thanh và chú chó xám bạc đồng loạt ra đòn, kết hợp hoàn hảo với anh. Thủ lĩnh bị đánh bật về phía sau, thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ tức giận và thù hận.
“Đây chưa phải kết thúc…” giọng hắn vang lên lạnh lùng, nhưng hắn buộc phải rút lui, bỏ lại lời đe dọa: “Chúng ta sẽ gặp lại…”
Thanh Thanh và Khương Lạc đứng giữa đống đổ nát, cơ thể mệt mỏi nhưng ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Thanh Thanh nhìn anh, ánh mắt chan chứa cảm xúc:
“Anh… dù có thế nào, em sẽ luôn ở bên anh.”
Anh đặt tay lên đầu cô, giọng trầm mà dịu: “Tôi biết… và tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em.”
Bóng tối ngoài cửa sổ vẫn dày đặc, nhắc nhở rằng những thử thách phía trước chưa từng kết thúc. Một chương mới, với nguy hiểm lớn hơn và cả tình cảm sâu sắc hơn, đang chờ họ ở phía trước. Nhưng lần này, Thanh Thanh đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và sẵn sàng đối mặt cùng Khương Lạc…
Hết chương 6.