Hiểu Mạn thở dài, ngồi trên ghế bành trong căn phòng tràn ngập sách. Trên tay cô là tập tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc mới mua hôm qua: “Soái Ca Lạnh Lùng, Phi Tần Quyết Không Ngọt”. Cô đã đọc đi đọc lại cả tuần, từ chương đầu đến chương cuối, nhưng vẫn không thôi háo hức với từng chi tiết.
“Lại đến cảnh nam chính lạnh lùng, đứng dưới mưa mà vẫn thờ ơ với nữ phụ. Nhìn mà phát ghét!” – cô vừa nói vừa trừng mắt với cuốn sách.
Trong mắt bạn bè, Hiểu Mạn là một cô gái bình thường, học giỏi nhưng hơi… nghiện truyện ngôn tình. Cô có sở thích kỳ lạ là “xem xét” các chi tiết phi logic: tại sao phản diện lúc nào cũng gặp xui xẻo, tại sao nam chính luôn lạnh như băng… Những điều đó khiến cô vừa bực vừa mê mẩn.
Cô lật sang chương 57 – nơi phản diện chính xuất hiện. Hôm nay, Hiểu Mạn muốn “thử cảm giác mới”: tưởng tượng nếu mình là nhân vật phản diện. Cô cười nham hiểm, nhấn mạnh từng câu thoại trong sách:
“Ta sẽ khiến nàng hối hận vì đã không nhìn ta ngay từ đầu.”
“Đúng là phản diện mà, lúc nào cũng kiêu căng…” – Hiểu Mạn nhếch môi. Cô không biết rằng, câu nói đó vừa mới thốt ra, trong khoảnh khắc… không gian xung quanh bỗng rung chuyển.
Một luồng sáng lạ lóe lên từ cuốn sách, mắt cô hoa lên. Hiểu Mạn nheo mắt, muốn rụt tay lại nhưng đã quá muộn. Cảm giác mơ hồ như bị kéo xuống một hố không đáy, mọi thứ xung quanh biến thành một màn sương trắng mù mịt.
Khi cô mở mắt ra, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Căn phòng quen thuộc biến mất. Thay vào đó là một phòng lớn trong cung điện phong cách Trung Quốc cổ đại, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ chạm trổ tinh xảo. Trên bàn, một tập thư tay và đồ trang sức lạ lẫm.
Hiểu Mạn hít một hơi sâu, “Chuyện gì đang xảy ra vậy… Mình… mình đang ở trong truyện?”
Cô liếc xuống cơ thể mình – yep, không còn quần jean và áo phông nữa, thay vào đó là bộ y phục mềm mại, đậm chất phản diện trong truyện: màu đỏ thẫm với họa tiết rồng tinh xảo.
“Được rồi… chắc là kiểu xuyên không cổ điển rồi.” – Hiểu Mạn thầm nhủ, vừa hoang mang vừa hồi hộp.
Cô quyết định mở tập thư trên bàn. Chữ viết tinh xảo trên giấy mời gọi:
“Ngươi là Trình Nhiễm, phi tần mới đến hậu cung. Nhiệm vụ của ngươi: tranh sủng, hãm hại nữ chính, giữ lấy quyền lực cho bản thân.”
Hiểu Mạn nhíu mày. “Ồ… mình vừa trở thành phản diện… và tên mình là Trình Nhiễm à?”
Một nỗi sợ vừa thú vị vừa hồi hộp tràn ngập trong cô. Trước đây, cô từng đọc hàng trăm tiểu thuyết xuyên không, xem phản diện bị ngược, thua cuộc, cuối cùng nhận kết cục đau khổ. Và bây giờ, chính cô là người sẽ đối mặt với số phận đó.
Cô thử bước ra khỏi phòng, nhưng vừa mở cửa thì… vừa kịp gặp ánh mắt nam chính trong truyện – Lục Thần Hạo, đứng bên ngoài hành lang. Anh mặc bộ quan phục màu đen, ánh mắt lạnh lùng, thần thái uy nghiêm.
Lục Thần Hạo nhìn Trình Nhiễm – tức Hiểu Mạn – trong vài giây, rồi thốt lên:
“Ngươi là ai? Sao xuất hiện ở hậu cung này mà không được phép?”
Hiểu Mạn cứng họng, tim đập nhanh. Cô biết trong truyện, cảnh gặp nhau này dẫn tới một trận chiến lời nói, và phản diện sẽ bị nam chính coi thường ngay lập tức.
Nhưng thay vì sợ hãi, một tia thông minh lóe lên trong đầu cô. “Được rồi, Hiểu Mạn ơi, giờ là lúc vận dụng ‘chiến lược hiện đại’ của cậu.”
Cô hít sâu, mỉm cười: “Ồ, tôi là Trình Nhiễm… nhưng tôi không phải người thường. Xin hãy cân nhắc lời nói của mình trước khi kết luận.”
Lục Thần Hạo nhướng mày, ánh mắt không còn lạnh hoàn toàn, thay vào đó là nghi ngờ pha chút tò mò.
Hiểu Mạn nhận ra: đây chính là cơ hội – cơ hội không chỉ sống sót, mà còn thay đổi số phận của mình trong truyện. Và tất nhiên, cô sẽ… khiến nam chính phải chú ý, bằng cách riêng của mình.
Cô vừa bước ra hành lang, lòng rộn ràng pha chút hồi hộp. “Bắt đầu hành trình xuyên không… và trở thành phản diện nhưng thông minh nhất trong lịch sử ngôn tình Trung Quốc!” – Hiểu Mạn tự nhủ, vừa hài hước vừa quyết tâm.