người thật trong ngôn tình

Chương 2: Cãi nhau đầu tiên và ánh mắt tò mò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hậu cung vốn là nơi tĩnh lặng, nhưng hôm nay, không khí lại trở nên căng như dây đàn. Hiểu Mạn, hay còn gọi là Trình Nhiễm trong truyện, bước ra hành lang, lòng vẫn còn rộn ràng sau màn gặp gỡ nam chính lúc nãy.

Lục Thần Hạo đứng đó, dáng người uy nghi, ánh mắt như băng giá nhưng dường như… có một tia tò mò. Anh bước tới, giọng lạnh lùng:

“Ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi là ai?”

Hiểu Mạn nhíu mày. Cô biết trong truyện, đây là lúc phản diện thường quỳ xuống van xin hoặc khóc lóc xin lỗi. Nhưng Hiểu Mạn không muốn đi theo kịch bản đó.

“À… tôi là Trình Nhiễm. Có gì sai sao?” – cô trả lời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã đổ một đống adrenaline.

Lục Thần Hạo nhướng mày, giọng thách thức:

“Trình Nhiễm? Ngươi dám xông vào hậu cung mà không xin phép, thật sự dám… coi thường trật tự?”

Hiểu Mạn hừ một tiếng, giật mình nhận ra… đúng là phản diện trong truyện lúc nào cũng bị coi thường. Nhưng cô không phải người bình thường, cô quyết định chơi bài ngược.

“Trật tự à? Tôi chỉ đang… đi dạo. Hơn nữa, không ai dạy tôi cần xin phép cả.” – Cô đáp, vừa thách thức vừa chọc tức.

Lục Thần Hạo nhíu mày sâu hơn, ánh mắt sắc như kiếm. “Ngươi… dám nói với ta như vậy sao?”

Hiểu Mạn cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ: “Đây rồi, cảnh đầu tiên cãi nhau với nam chính… đúng chuẩn ngôn tình mà mình từng đọc!”

Đúng lúc này, một cung nữ chạy tới, hớt hải:

“Bẩm Lục Thần Hạo, phi tần mới… ừm, Trình Nhiễm vừa xuất hiện ở hành lang, không tuân theo quy định!”

Lục Thần Hạo quay sang nhìn Hiểu Mạn, ánh mắt băng giá trở lại. “Ngươi càng làm lộn xộn, sẽ càng khó sống sót trong hậu cung này.”

Hiểu Mạn nhún vai, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. “Ồ, vậy sao? Hay anh muốn thử xem tôi… có khó sống sót hay không?”

Cung nữ sợ xanh mặt, định can thiệp, nhưng Hiểu Mạn ngăn lại:

“Không cần đâu, tôi tự xử lý.”

Cảnh tượng này khiến Lục Thần Hạo vừa tức vừa… cảm thấy khác lạ. Trong truyện gốc, Trình Nhiễm thường quỳ gối, khóc lóc, nhưng Hiểu Mạn lại tự tin, bất chấp, và còn trêu chọc anh. Anh chưa từng gặp ai như vậy.

Một lúc sau, Lục Thần Hạo hít một hơi dài, giọng trầm xuống nhưng vẫn lạnh:

“Ngươi… thực sự là Trình Nhiễm sao? Hay là… một kẻ khác đang đóng giả?”

Hiểu Mạn giả vờ suy nghĩ, nghiêm trọng:

“Ồ, tôi là Trình Nhiễm… phiên bản thông minh nhất từ trước đến nay. Nếu muốn kiểm tra, anh cứ thử xem tôi có làm anh tức điên không.”

Lục Thần Hạo bật cười khẽ – một âm thanh chưa từng nghe trong truyện gốc. Âm thanh đó như làm mềm trái tim băng giá của anh một chút.

Hiểu Mạn nhìn thấy ánh mắt anh thoáng giật mình, lòng hân hoan: “Được rồi, bắt đầu sủng rồi nhé.”

Vừa lúc đó, một sự kiện ngoài ý muốn xảy ra. Một con chim bay lạc vào hành lang, bay vụt qua Trình Nhiễm, khiến cô giật mình. Hiểu Mạn vung tay ra hiệu để tránh… và vô tình va vào tay Lục Thần Hạo.

Anh quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng môi nhếch cười:

“Ngươi… thật không biết giữ khoảng cách.”

Hiểu Mạn đỏ mặt, nhưng tinh thần vẫn kiên định:

“Khoảng cách? Trong truyện này thì… tôi muốn làm mọi chuyện khác đi. Còn anh? Anh có dám thử thay đổi chút không?”

Câu nói của cô khiến nam chính ngạc nhiên. Trong truyện, anh vốn lạnh lùng, ít khi để lộ cảm xúc. Nhưng bây giờ, ánh mắt anh… lặng đi một chút, pha trộn giữa bất ngờ và tò mò.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×