Ngày hôm sau, hậu cung lại một lần nữa chìm trong yên bình giả tạo. Những hành lang dài trải ánh sáng vàng nhạt của bình minh, gió nhẹ mang hương hoa sen từ hồ gần đó bay vào. Mọi phi tần đang tất bật chuẩn bị cho các sinh hoạt hằng ngày, nhưng Hiểu Mạn bước đi với tâm trạng hưng phấn: “Ngày hôm nay sẽ là thử thách mới – vừa tăng sủng, vừa tinh tế đối phó phi tần khác, vừa khiến nam chính chú ý hơn nữa.”
Cô bước tới sân tập luyện, nơi Lục Thần Hạo đang luyện kiếm. Anh đứng nghiêm, ánh mắt lạnh nhưng lại toát ra một vẻ tò mò khó giấu – chắc hẳn từ hôm trước, hành động cứu và hiểu lầm hài hước vẫn còn đọng lại trong lòng anh.
Hiểu Mạn nhếch môi, tinh nghịch tiến lại gần:
“Hoàng thượng, hôm nay tôi có một chiêu luyện kiếm mới, chắc chắn sẽ giúp anh tăng tốc độ và uy lực.”
Anh nhíu mày:
“Ngươi… lại có ý gì?”
Cô cúi đầu, vẻ mặt hồn nhiên:
“Chỉ muốn anh khỏe mạnh và không bị thương thôi. Nếu anh không muốn, tôi sẽ đứng một bên, không can thiệp.”
Anh trầm ngâm, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ và tò mò. Hiểu Mạn biết đây là thời điểm vàng để tạo sủng nhỏ. Cô tiến lại gần, giả vờ chỉnh lại tay áo anh, vô tình chạm vào cổ tay Lục Thần Hạo một cách nhẹ nhàng nhưng tinh tế.
“Bây giờ ổn chứ?” – cô cười khẽ.
Anh đứng im, hơi thở dồn dập một cách khác thường. Hiểu Mạn thầm cười: “Sủng đầu tiên hôm nay đã thành công. Nhưng còn dài, phải tăng dần mức độ và kéo thêm drama.”
Ngay lúc ấy, Hạ Nhược Lâm – phi tần đang âm mưu hạ bệ Hiểu Mạn – xuất hiện, ánh mắt đầy hằn học:
“Trình Nhiễm, sao ngươi lại lại gần hoàng thượng? Ngươi… không sợ gây hiểu lầm sao?”
Hiểu Mạn khẽ nhướn mày, nụ cười vẫn giữ nguyên:
“Hiểu lầm gì cơ chứ? Tôi chỉ dạy anh luyện kiếm thôi mà.”
Hạ Nhược Lâm không vừa:
“Cô tưởng cô có thể lọt vào mắt hoàng thượng sao?”
Ngay lúc này, Lục Thần Hạo bước tới, ánh mắt sắc bén nhìn Hiểu Mạn rồi quay sang Hạ Nhược Lâm:
“Ngươi nói gì về Trình Nhiễm?”
Hạ Nhược Lâm lúng túng, không dám trả lời trực tiếp, trong khi Hiểu Mạn giả vờ cúi đầu:
“Hoàng thượng, tôi không có ý gì đâu. Nếu có hiểu lầm, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ chứng minh bằng hành động.”
Anh nhìn cô, ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và tò mò. Hiểu Mạn biết rằng chemistry giữa họ đang tăng dần, và cô phải tiếp tục duy trì nhịp độ này.
Buổi sáng trôi qua, Hiểu Mạn bắt đầu sử dụng những “chiêu hiện đại” nhưng tinh tế:
Giúp phi tần khác làm rơi đồ vật, vừa duyên dáng vừa hồn nhiên.
Nhặt đồ giúp Lục Thần Hạo vô tình, tạo tình huống chạm tay nhẹ, ánh mắt long lanh.
Tạo những tình huống khiến phi tần khác bối rối, trong khi nam chính chứng kiến, ánh mắt lóe lên tia sủng ngọt.
Mỗi hành động đều được tính toán để vừa giữ an toàn, vừa gây ấn tượng với nam chính. Hiểu Mạn thầm cười: “Phi tần khác không thể nào hạ bệ tôi, và nam chính đã chú ý nhiều hơn. Kế hoạch hoàn hảo!”
Buổi chiều, khi các phi tần khác bận rộn chuẩn bị trà, Hiểu Mạn lại tạo tình huống tinh nghịch: giả vờ vấp chân gần hồ, Lục Thần Hạo lập tức lao tới cứu. Cô cười khúc khích:
“Đã cứu anh rồi, thế là an toàn.”
Anh đứng đó, ánh mắt pha chút sủng ngọt khó giấu. Hiểu Mạn thầm nghĩ: “Đây là cảnh sủng cực mạnh hôm nay. Lần này, anh chắc chắn khó quên tôi.”
Sau buổi luyện tập, cả hậu cung trở về nhịp sống thường nhật. Hiểu Mạn quan sát xung quanh, nhận thấy phi tần khác vẫn đang bàn tán về cô, ánh mắt ghen tị và bối rối. Cô nở nụ cười tinh nghịch: “Chiến thuật tinh tế thành công. Không chỉ gây ấn tượng với nam chính, mà còn khiến phi tần khác phải dè chừng.”
Hiểu Mạn bước lại gần Lục Thần Hạo, giọng nhẹ nhàng:
“Hoàng thượng, hôm nay tôi có thể cùng anh xem lại các tư thế luyện kiếm không? Tôi muốn chắc chắn anh không bị thương và… có thể giúp anh tiến bộ nhanh hơn.”
Anh nhìn cô, đôi mắt ẩn chút nghiêm nghị nhưng khóe môi nhếch lên, ánh mắt đầy sủng nhỏ:
“Ngươi… quả nhiên khác thường.”
Hiểu Mạn cười thầm: “Chính xác, mỗi hành động đều khiến anh chú ý. Sủng tăng, hiểu lầm vừa đủ, và chemistry ngày càng mạnh.”
Buổi tối, Hiểu Mạn trở về phòng, đặt tay lên ngực, ánh mắt long lanh, thầm nhủ:
“Ngày hôm nay, hiểu lầm vừa hài hước, vừa sủng cực đã hoàn thành. Phi tần khác phải dè chừng, nam chính đã chú ý sâu hơn. Ngày mai sẽ là… thử thách mới, vừa tăng sủng, vừa tạo drama, để không ai quên tôi.”