Sáng sớm hôm đó, ánh nắng chiếu qua cửa sổ hậu cung, phủ lên hành lang dài và những bình phong tinh xảo. Mọi thứ yên tĩnh, thanh bình như thường lệ, nhưng Hiểu Mạn – hay Trình Nhiễm – biết rằng nguy cơ hiểu lầm và hài hước đang rình rập.
Cô vừa bước ra khỏi phòng, tóc bay lòa xòa trong gió, mắt dõi quanh hậu cung:
“Hôm nay là ngày tăng mức độ sủng với nam chính. Nhưng cũng phải cẩn thận phi tần khác tạo hiểu lầm. Thật căng thẳng nhưng cực kỳ thú vị!”
Hiểu Mạn tiến về sân tập luyện, nơi Lục Thần Hạo đang luyện kiếm. Ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng cô nhận ra rõ ràng tinh thần thoải mái hơn hôm trước – dấu hiệu nhỏ nhưng quan trọng.
Cô nở nụ cười tinh nghịch, bước lại gần:
“Hoàng thượng, hôm nay thử tư thế luyện kiếm mới không? Biết đâu sẽ hiệu quả hơn.”
Anh nhíu mày, giọng lạnh:
“Ngươi… lại muốn can thiệp sao?”
Hiểu Mạn cúi đầu, vẻ ngây thơ:
“Chỉ muốn giúp anh thôi. Nếu anh không muốn, tôi sẽ đứng một bên, không phiền đâu.”
Anh chần chừ, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, trong khi Hiểu Mạn thầm cười: “Cơ hội vàng để tạo sủng nhỏ!”
Cô tiến sát, giả vờ chỉnh lại dây thắt trên y phục anh – vô tình chạm tay anh một cách nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Ánh mắt cô long lanh, nụ cười hồn nhiên:
“Xem nào, bây giờ ổn chứ?”
Lục Thần Hạo đứng im, tim đập nhanh hơn bình thường – lần đầu tiên, anh cảm thấy một rung động lạ khi tiếp xúc với cô.
Ngay lúc ấy, một phi tần khác xuất hiện, ánh mắt hằn học:
“Trình Nhiễm! Ngươi lại tiếp cận hoàng thượng à?”
Hiểu Mạn trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì Lục Thần Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
“Ngươi… có ý gì với ta?”
Hiểu Mạn bật cười khẩy:
“Ý gì? Tôi chỉ… dạy anh luyện kiếm thôi. Không có gì khác đâu mà hiểu lầm.”
Phi tần kia hậm hực, bước tới thì thầm vào tai nam chính:
“Hoàng thượng, ngài nhìn thấy chưa? Cô ta đứng rất gần anh, chắc chắn… có ý định đặc biệt.”
Lục Thần Hạo trầm mặt, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Hiểu Mạn giật mình: “Ôi không… hiểu lầm lớn rồi!”
Nhưng cô quyết định biến hiểu lầm thành cơ hội. Cô bước lại gần anh, nghiêm túc:
“Hoàng thượng, tôi không có ý gì đâu. Nếu có hiểu lầm, tôi xin chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nhưng… nếu anh muốn, tôi có thể chứng minh bằng hành động.”
Anh nhíu mày, ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và tò mò.
Ngay lúc này, một chú chim bay vụt qua, khiến Hiểu Mạn giật mình, vung tay… và vô tình làm Lục Thần Hạo suýt trượt chân.
“Á…!” – tiếng hét vang lên, Lục Thần Hạo chới với, nhưng Hiểu Mạn nhanh chóng kéo anh về phía bờ cỏ.
“Đừng lo, tôi đã cứu anh!” – cô hét, vừa hốt hoảng vừa hồn nhiên.
Anh đứng đó, hơi thở gấp, ánh mắt vừa giận vừa… sủng cực mạnh từ hành động của cô.
Phi tần đứng phía xa, nhìn thấy cảnh này, bĩu môi:
“Cô ta… lại tạo cơ hội để nổi bật trước hoàng thượng!”
Hiểu Mạn thầm nghĩ: “Đúng rồi, hiểu lầm hài hước vừa xảy ra. Nhưng sủng ngọt vẫn đạt hiệu quả tối đa. Bước tiếp theo là tăng dần chemistry.”
Buổi sáng trôi qua, Hiểu Mạn vừa luyện tập vừa tạo các tình huống nhỏ để Lục Thần Hạo chú ý. Khi cô bước ra hồ rửa tay, ánh mắt anh vô tình chạm vào cô, khóe môi nhếch một nụ cười nhẹ – lần thứ hai trong truyện, anh tỏ ra sủng nhỏ nhưng kín đáo.
Hiểu Mạn cười thầm: “Mọi hành động đều đúng kế hoạch. Nam chính đã chú ý và rung động chút ít. Tiếp theo là tăng dần mức độ sủng, pha thêm hài hước và drama.”
Buổi chiều, khi các phi tần khác bận rộn với việc trang trí phòng ốc hoặc chuẩn bị trà, Hiểu Mạn lại tạo một tình huống nhỏ: cô giả vờ giúp một phi tần khác làm rơi khăn tay, đồng thời nhặt lên và trao lại với nụ cười tinh nghịch. Lục Thần Hạo quan sát từ xa, ánh mắt lóe lên tia sủng ngọt ngào, khóe môi nhếch lên.
Mỗi hành động nhỏ đều được ghi điểm trong mắt Lục Thần Hạo, và Hiểu Mạn biết rằng cô đang từ từ thay đổi số phận của chính mình trong truyện, trở thành phản diện thông minh, hài hước và cực kỳ cuốn hút.
Buổi tối, Hiểu Mạn trở về phòng, đặt tay lên ngực, thầm nhủ:
“Ngày đầu tiên chính thức lập chiến lược: thành công. Phi tần khác không dám động vào tôi, nam chính đã sủng nhỏ, và tôi… bắt đầu thay đổi số phận của chính mình. Ngày mai sẽ là… ngày tôi tiếp tục tăng dần mức độ sủng, hài và tinh nghịch!”