người thay thế

Chương 1: Bóng hình đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều Sài Gòn bất chợt đổ mưa.

Những hạt nước rơi nặng trĩu, đập vào ô kính quán cà phê, vẽ ra những đường vệt dài run rẩy. Âm thanh của cơn mưa hòa cùng tiếng nhạc jazz khe khẽ vang lên từ loa góc phòng, mang theo một sự uể oải len lỏi vào từng hơi thở.

Nam ngồi trong góc khuất gần cửa sổ. Trước mặt anh là ly cà phê đen đặc, khói đã tan từ lâu, chỉ còn vị đắng bám lại nơi đầu lưỡi. Anh không thích vị ngọt, cũng không thích đường. Với anh, cà phê phải đắng mới đúng nghĩa. Bởi cái vị đắng ấy giống như đời anh hiện tại: nặng nề, chát chúa và không thể xóa nhòa.

Trời mưa. Mỗi lần mưa rơi, anh lại nhớ về Hạ Vy. Người con gái đã rời khỏi cuộc đời anh như một cơn gió lặng lẽ, không lời từ biệt. Đã ba năm trôi qua, anh vẫn không thoát khỏi ám ảnh ấy. Vy ra đi vào một ngày mưa giống thế này, chỉ để lại khoảng trống hun hút trong tim anh.

Người ta bảo thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Nhưng với Nam, vết thương ấy chỉ càng ngày càng sâu. Có lẽ bởi anh chưa bao giờ thật sự buông bỏ.

Cánh cửa quán bật mở.

Một luồng gió mang theo hơi nước lạnh buốt tràn vào. Anh thoáng ngẩng đầu, định rồi sẽ lại cúi xuống, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh bỗng chững lại.

Người con gái bước vào – dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài ướt mưa, tà váy trắng bết dính vào đôi chân mảnh khảnh. Ánh đèn vàng chiếu xuống khuôn mặt cô, lộ rõ từng đường nét: đôi mắt trong vắt, sống mũi thanh tú, nụ cười gượng gạo vì bị ướt.

Anh sững sờ.

Cô giống hệt Vy.

Từng chi tiết, từng biểu cảm… như thể quá khứ quay lại, hiện hữu ngay trước mặt. Nam siết chặt ly cà phê đến mức bàn tay run lên, hơi nóng còn sót lại truyền qua lớp thủy tinh lạnh ngắt, nhưng anh không cảm thấy gì. Cả thế giới như ngừng trôi, chỉ còn gương mặt ấy.

Cô gái đưa mắt nhìn quanh, quán khá đông, chỉ còn bàn đối diện Nam là trống. Dường như sau vài giây do dự, cô tiến lại gần, giọng nói nhẹ như mưa rơi:

– Anh… cho tôi ngồi nhờ một chút được không?

Âm thanh ấy vang lên, như thể trái tim anh vừa bị siết lại. Quá quen thuộc, quá giống với giọng nói từng thì thầm bên tai anh trong những đêm mưa năm nào. Nam mất vài giây mới hoàn hồn, giọng khàn khàn đáp:

– Mời ngồi.

Cô gái nở nụ cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện. Một mùi hương nhẹ thoang thoảng từ người cô lan tỏa, không quá ngọt, chỉ đơn giản và tinh khôi.

Nam không rời mắt khỏi cô. Ánh nhìn ấy quá trực diện khiến cô thoáng bối rối. Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt, khẽ nghiêng đầu, hỏi:

– Anh nhìn tôi nhiều như vậy… có chuyện gì sao? Trên mặt tôi có dính gì à?

Nam siết nhẹ bàn tay dưới gầm bàn. Anh biết mình thất lễ, nhưng không cách nào kiềm chế.

– Xin lỗi… Cô… rất giống một người mà tôi từng quen.

Đôi mắt cô khẽ chớp, như hiểu ra điều gì. Cô cười nhạt:

– Giống thôi, chứ không phải là người đó. Đúng không?

Nam lặng thinh. Phải, anh biết rõ điều ấy hơn ai hết. Vy đã biến mất. Người trước mặt chỉ là một bản sao mà số phận trớ trêu ném vào đời anh. Nhưng sự giống nhau quá mức ấy khiến trái tim anh đập loạn nhịp, như một kẻ mất phương hướng.

Khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa kính. Cô gái gọi một ly cacao nóng, hai tay ôm chặt cốc như tìm kiếm hơi ấm.

– Tôi tên Linh. – Cô khẽ nói, như để phá vỡ bầu không khí căng thẳng. – Còn anh?

Nam hơi chậm lại một nhịp.

– Nam.

– Anh thường ngồi đây sao? – Linh mỉm cười.

– Khi mưa. – Anh đáp ngắn gọn.

Cô không hỏi thêm. Chỉ gật gù, ánh mắt lơ đãng nhìn ra màn mưa ngoài kia. Trong thoáng chốc, Nam thấy cô và Vy như hòa làm một. Cùng dáng ngồi ấy, cùng ánh mắt xa xăm ấy. Anh khẽ nuốt xuống vị đắng dâng lên tận cổ họng.

Một phần trong anh muốn đứng dậy, rời khỏi đây, thoát khỏi sự trêu ngươi của số phận. Nhưng một phần khác lại muốn níu giữ, như thể sự xuất hiện của cô có thể lấp đầy khoảng trống mênh mông trong lòng.

– Anh này… – Linh quay sang, giọng nhẹ bẫng – Anh có bao giờ tin vào chuyện trùng hợp kỳ lạ không?

Nam thoáng ngạc nhiên.

– Trùng hợp?

– Ừ. Như việc tôi vô tình bước vào quán cà phê này, lại gặp một người nhìn mình chăm chú đến mức tưởng tôi là ai khác.

Câu nói ấy, vừa đùa vừa thật. Nam khẽ cười, một nụ cười nhạt nhẽo sau nhiều năm quên cách mỉm cười.

– Có lẽ… đó không phải trùng hợp, mà là sự sắp đặt.

Linh nghiêng đầu, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn vàng.

– Sắp đặt của ai?

Nam nhìn sâu vào mắt cô, trái tim như bị bóp nghẹt.

– Của số phận.

Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi, nhưng trong quán, thời gian như ngừng lại. Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng ngẫu nhiên, nhưng lại gieo xuống một hạt mầm định mệnh.

Nam không biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời anh sẽ thay đổi hoàn toàn.

Và cái tên Linh sẽ khắc sâu trong tim anh, như một vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×