người thay thế

Chương 5: Lời thì thầm trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần, Nam nhận lời dự một buổi tiệc sinh nhật bạn thân – một người hiếm hoi anh còn giữ mối quan hệ. Khác với tiệc công việc, lần này không có báo chí hay giới doanh nhân, chỉ là buổi tụ họp ấm cúng trong một quán bar sang trọng.

Nam đưa Linh đi theo.

Từ lúc bước vào, cô đã cảm nhận được sự khác biệt. Ở đây, mọi người cười nói thoải mái, không che giấu như trong thương trường. Nhiều ánh mắt tò mò hướng về cô – người phụ nữ lạ lẫm xuất hiện bên cạnh Nam, kẻ vốn nổi tiếng lạnh lùng, suốt bao năm không có tin tức tình cảm.

– Nam, đây là…? – Một người bạn cười hóm hỉnh.

Nam thoáng ngập ngừng, rồi đáp gọn:

– Linh.

Không một danh xưng nào khác. Không “bạn gái”, không “người đặc biệt”. Chỉ là một cái tên trống rỗng. Linh nghe xong, tim thoáng nhói. Nhưng cô vẫn giữ nụ cười mỉm, như thể đã quen với điều đó.

Trong men rượu, bạn bè xung quanh bắt đầu trêu ghẹo. Có người đẩy ly về phía Linh:

– Cô em, uống với tụi anh một ly nhé!

Linh mỉm cười từ chối, nhưng Nam bất ngờ cầm ly, uống cạn thay cô. Động tác dứt khoát khiến cả bàn ồ lên.

– Trời, Nam của tụi tao từ bao giờ biết che chở phụ nữ thế này?

Nam không đáp, chỉ đặt ly xuống bàn, ánh mắt vô thức dừng trên Linh. Khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy trong mắt anh… một thứ gì đó dịu dàng rất khác.

Sau buổi tiệc, Nam hơi ngà say. Trên đường về, không khí im lặng. Linh ngồi cạnh, thỉnh thoảng liếc sang. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên gương mặt anh, khiến đường nét trở nên mềm hơn thường ngày.

Xe dừng trước nhà Linh. Cô vừa mở cửa bước xuống thì Nam bất ngờ nắm tay kéo lại.

– Đừng đi. – Giọng anh trầm thấp, pha lẫn men rượu.

Linh sững sờ. Anh chưa từng gọi cô bằng giọng ấy. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt anh mơ hồ mà tha thiết.

Nam khẽ thì thầm:

– Vy… đừng rời xa anh nữa.

Toàn thân Linh chấn động. Trái tim như bị bóp nghẹt.

Cái tên ấy. Vy.

Cô muốn rút tay ra, nhưng Nam giữ chặt hơn, cúi xuống. Trong giây phút ấy, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Linh có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của anh.

Nhưng cùng lúc, cô nghe rõ ràng:

– Anh nhớ em đến phát điên…

Vy. Không phải Linh.

Cô cắn môi, ngăn nước mắt trào ra. Bằng chút sức lực cuối cùng, Linh gỡ tay mình khỏi anh, lùi lại.

– Anh nhầm người rồi. – Giọng cô run run nhưng kiên quyết. – Tôi không phải Vy.

Nam choàng tỉnh, đôi mắt mờ dần sáng rõ. Anh nhận ra sự thật, và cả ánh nhìn tổn thương trong mắt Linh.

Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như vừa phạm phải tội lỗi không thể tha thứ.

– Linh… tôi…

– Không cần giải thích. – Cô cắt ngang, nở nụ cười nhạt. – Đây chẳng phải điều tôi đã biết từ trước sao? Tôi chỉ là “người thay thế” mà.

Cô quay lưng bước vào nhà, không nhìn lại.

Nam ngồi trong xe, đôi tay run nhẹ. Lời nói của Linh như mũi dao xoáy sâu vào lòng. Anh tưởng mình có thể kiểm soát, tưởng có thể phân biệt rạch ròi. Nhưng thực tế, anh vừa vô tình làm cô tổn thương đến mức nào?

Đêm đó, Linh nằm trên giường, mắt ráo hoảnh. Cô đã hứa sẽ không khóc nữa, nhưng nước mắt cứ tràn ra không ngừng.

– Nam… – cô thì thầm – Nếu một ngày nào đó, anh thật sự nhìn thấy tôi, liệu có còn kịp không?

Ngoài kia, gió rít qua khung cửa. Căn phòng nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng nấc lặng lẽ kéo dài.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×