Buổi tiệc kéo dài trong ánh đèn sáng choang. Tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn tiếng ly rượu chạm nhau, tiếng cười nói ồn ã. Nam vốn không thích những nơi như thế này, nhưng công việc bắt buộc anh phải có mặt.
Linh đứng cạnh, cử chỉ tự nhiên đến mức khiến người ta tin rằng cô thật sự là bạn gái của anh. Mỗi khi ai đó chào hỏi, cô mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng nhưng không hề quá lố. Nam thoáng ngạc nhiên. Cô không hề lúng túng như anh tưởng.
Khi một đối tác lâu năm bước tới, Nam giới thiệu ngắn gọn:
– Đây là Linh.
Người đàn ông trung niên nheo mắt, cười ý nhị:
– À, ra là bạn gái. Hèn gì hôm nay Nam có vẻ… khác lạ.
Nam không phủ nhận. Anh chỉ khẽ siết bàn tay đang đan với Linh, như một động tác theo quán tính. Linh ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong trẻo ấy khiến tim Nam bất giác hẫng đi một nhịp.
Ánh mắt đó… sao quen thuộc đến thế.
Trong thoáng chốc, hình ảnh Vy ùa về. Cũng trong một buổi tiệc, cũng cái nắm tay ấy, cũng ánh mắt nhìn anh giữa đám đông, chan chứa yêu thương. Nam thấy lồng ngực mình nhói lên. Anh vội rút tay khỏi Linh, tìm cớ rời đi.
– Tôi đi gọi điện thoại.
Anh để lại Linh đứng đó, thoáng bối rối. Cô nhìn theo bóng lưng anh, lòng dấy lên cảm giác trống trải. Cô biết, trong giây phút đó, anh đã nhìn thấy ai. Không phải cô.
Bên ngoài hành lang vắng, Nam dựa lưng vào tường, hít một hơi thật sâu. Tại sao anh lại để bản thân lạc nhịp? Anh đã dặn lòng, Linh chỉ là một “người thay thế”. Không hơn. Không kém.
Thế nhưng, ánh mắt ấy… giống quá.
Vy… – Tên cô vang lên trong tâm trí, khiến Nam siết chặt nắm tay.
Khi quay trở lại, Linh vẫn đứng chờ, nụ cười dịu dàng nở trên môi, như chưa từng nhận ra sự khác thường. Nhưng đôi mắt cô… sâu hơn, lặng lẽ quan sát từng biến chuyển của anh.
– Ổn chứ? – cô hỏi khẽ.
Nam gật đầu, lạnh nhạt:
– Ổn.
Họ tiếp tục sánh vai trong suốt buổi tiệc. Nhưng từ giây phút ấy, khoảng cách vô hình đã xuất hiện. Nam càng cố giữ bình thản, thì Linh càng nhận rõ sự giằng xé trong lòng anh.
Khi buổi tiệc kết thúc, Nam lái xe đưa Linh về. Không khí trong xe yên ắng, chỉ còn tiếng động cơ đều đều. Linh ngồi nghiêng đầu, ánh đèn đường hắt lên gương mặt cô, dịu dàng đến lạ.
– Anh biết không… – Linh chợt lên tiếng – Ánh mắt anh vừa rồi, trong hội trường ấy, khiến tôi có cảm giác mình… không tồn tại.
Nam sững lại, bàn tay siết vô lăng. Anh không trả lời.
Linh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút chua chát:
– Nhưng không sao. Tôi đã chấp nhận ngay từ đầu. Là “người thay thế” thì phải quen với điều này.
Xe thắng gấp. Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt rối loạn.
– Cô… thật sự hiểu mình đang làm gì chứ?
– Tôi hiểu. – Linh đáp, giọng chắc nịch. – Và tôi chưa hề hối hận.
Khoảnh khắc ấy, Nam bất giác nhận ra: cô gái này không hề yếu đuối như vẻ ngoài. Cô đang bước vào cuộc chơi với tất cả sự tỉnh táo. Nhưng chính điều đó mới khiến anh bất an.
Bởi anh không chắc… bản thân có thể giữ được khoảng cách bao lâu nữa.
Đêm đó, sau khi đưa Linh về, Nam ngồi một mình trong căn hộ rộng lớn. Anh rót rượu, uống cạn ly. Trong đầu, hai hình ảnh chồng lên nhau: Vy – với nụ cười ngọt ngào của ký ức, và Linh – với ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
Anh không phân biệt nổi nữa.
Cái tên Vy vẫn dằn vặt trái tim anh. Nhưng ánh mắt Linh… lại len lỏi vào nơi sâu kín, khiến anh run sợ.
Anh nhắm mắt, tự hỏi: Rốt cuộc, mình đang tìm một “người thay thế”… hay đang dần đánh mất chính mình?