người thay thế

Chương 9: Bức tường trong tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, Nam nằm mãi mà không ngủ được. Tiếng mưa còn lác đác ngoài hiên, mùi áo vest ẩm ướt vương lại trong phòng. Anh nhớ đến gương mặt Linh khi khóc dưới mưa, nhớ đến câu nói như dao cứa:

“Đêm hôm đó, khi anh gọi tôi bằng tên người khác… tôi tưởng mình sẽ chết đi ngay tại chỗ.”

Nam nhắm chặt mắt, nhưng hình ảnh ấy vẫn hiện lên rõ ràng. Anh bật dậy, rót một ly rượu, hy vọng men cay xóa nhòa cảm giác nặng nề trong lòng. Thế nhưng, càng uống, đầu óc anh càng tỉnh táo. Và càng tỉnh táo, anh càng nhận ra: bức tường ngăn giữa anh và Linh, không ai khác ngoài chính anh dựng lên.

Sáng hôm sau, Nam tìm đến văn phòng sớm hơn mọi ngày. Linh đã ở đó, lặng lẽ sắp xếp giấy tờ.

– Chào buổi sáng. – Anh cất tiếng, cố gắng tự nhiên.

Cô chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt không nhìn thẳng vào anh, giống như dựng lên một khoảng cách vô hình.

Nam ngồi xuống ghế, mở laptop nhưng chẳng đọc nổi chữ nào. Sự im lặng kéo dài, ngột ngạt. Anh nhìn sang, thấy đôi tay Linh run run khi kẹp giấy.

– Linh… tối qua em có lạnh không? – Anh buột miệng.

Cô hơi khựng lại, rồi mỉm cười gượng gạo:

– Tôi ổn. Đừng lo.

Một câu trả lời quá đỗi lịch sự, quá xa cách. Nam thấy tim mình thắt lại. Anh muốn nói “Đừng giả vờ nữa, tôi lo thật sự”, nhưng môi lại không bật ra được.

Những ngày sau đó, Nam cố gắng quan tâm hơn, nhưng mỗi lần đến gần, Linh đều né tránh một cách khéo léo.

Cô dừng việc đi cùng anh sau giờ làm, lấy lý do “bận việc gia đình”.

Cô tránh ánh mắt anh trong những cuộc họp.

Cô không còn trả lời tin nhắn công việc ngoài giờ.

Mỗi lần như thế, Nam đều cảm thấy như có một viên gạch mới được đặt vào bức tường trong tim Linh. Và anh đứng bên ngoài, lạc lõng.

Một tối, anh vô tình đi ngang quán cà phê nhỏ gần nhà. Qua khung cửa kính, anh nhìn thấy Linh ngồi một mình, trước mặt là quyển sổ ghi chép.

Cô không biết có người dõi theo. Gương mặt thoát khỏi lớp mặt nạ thường ngày, chỉ còn lại sự mệt mỏi và… buồn bã. Cô cầm bút viết gì đó, rồi lại vò nát. Lặp đi lặp lại.

Nam đứng lặng, lòng quặn thắt. Anh muốn bước vào, ngồi xuống đối diện, hỏi cô đang nghĩ gì, đang viết gì. Nhưng một nỗi sợ vô hình giữ chặt anh lại.

Anh sợ, nếu bước vào, cô sẽ mỉm cười xã giao như mọi khi, để rồi anh chẳng bao giờ biết được sự thật trong lòng cô.

Cuối cùng, Nam quay lưng.

Đêm ấy, anh mơ. Trong giấc mơ, có một cánh cửa. Anh muốn mở nó, nhưng cánh cửa cao và dày, khóa chặt từ bên trong. Ở phía bên kia, anh nghe thấy tiếng Linh gọi, rất khẽ, rất xa.

Anh cố gõ, cố kêu tên cô. Nhưng càng cố, bức tường lại càng dày thêm, chắn giữa họ một khoảng cách không thể vượt qua.

Nam choàng tỉnh, tim đập thình thịch. Anh nhận ra, nếu cứ để mặc như vậy, Linh sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh – mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×