người thứ ba đáng thương

Chương 1: Lần đầu chạm mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu thu, thành phố vẫn còn ngái ngủ dưới lớp sương mờ mỏng tang. Trên những con đường dài thẳng tắp, dòng xe cộ chen chúc, tiếng còi inh ỏi hòa lẫn tiếng rao hàng của những gánh hàng rong ven đường. Lá bàng vàng rơi lác đác, vài chiếc bị cuốn xoay vòng trong gió trước khi chạm đất, tạo nên một khung cảnh vừa vội vã, vừa mơ màng.

Khánh Nguyên siết chặt quai túi xách, thở dốc sau quãng đường chạy bộ gần như hết hơi từ nhà ra trạm xe buýt. Hôm nay cô muộn mất rồi. Nguyên vừa tốt nghiệp được ba tháng, hiện đang thử việc tại một công ty thiết kế nội thất. Công việc không hề dễ dàng: vừa cạnh tranh, vừa áp lực. Sáng nay lại đúng lúc cô phải trình bày bản phác thảo ý tưởng đầu tiên của mình trước phòng thiết kế.

Thế nhưng, chiếc đồng hồ báo thức lại lặng im như thể trêu ngươi. Khi cô mở mắt, kim đồng hồ đã chỉ gần tám giờ. Nguyên cuống quýt rửa mặt, không kịp ăn sáng, vơ vội tập tài liệu rồi lao ra ngoài.

“Chắc chắn sẽ bị trưởng phòng lườm cháy mặt cho xem…” – Cô vừa lẩm bẩm vừa hối hả băng qua ngã tư.

Đèn giao thông vừa chuyển màu xanh, Nguyên cắm đầu chạy sang đường. Bất ngờ, một tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay trước mặt.

Cô giật mình, đứng khựng lại, nhưng không kịp. Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng lao sát qua, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành vệt khói trắng. Nguyên loạng choạng ngã xuống, tập bản vẽ trên tay tung tóe, gió cuốn những tờ giấy trắng bay lả tả.

“Cô có sao không?” – Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Nguyên ngẩng đầu. Trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn, khoảng gần ba mươi tuổi. Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt màu xám nhạt, dáng vẻ chỉn chu, lịch lãm. Mái tóc đen cắt gọn gàng, gương mặt góc cạnh sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn xuyên qua người đối diện.

Anh cúi xuống, chìa tay ra.

“Tôi… tôi không sao.” – Nguyên lắp bắp, vội vã đứng dậy, mặt đỏ ửng.

Người đàn ông khẽ nhíu mày khi ánh mắt lướt qua đầu gối cô đang trầy xước rướm máu. Không nói thêm lời nào, anh cúi xuống nhặt từng tờ bản vẽ bị gió cuốn bay. Những ngón tay dài, gọn gàng sắp xếp giấy tờ một cách cẩn thận, kiên nhẫn.

Nguyên hoảng hốt:

“Không cần đâu, để tôi…”

“Không sao.” – Anh đáp gọn, giọng dứt khoát nhưng không hề lạnh lùng.

Chỉ một lát sau, tập tài liệu đã được xếp gọn ghẽ, đưa lại cho cô. Nguyên vội vàng nhận lấy, cúi đầu cảm ơn:

“Thật sự xin lỗi… và cảm ơn anh…”

Người đàn ông chỉ khẽ gật đầu:

“Cẩn thận hơn chút. Giờ cao điểm nguy hiểm lắm.”

Nói rồi, anh xoay người bước về phía chiếc xe. Cửa kính xe đóng lại, bóng dáng anh dần biến mất giữa dòng người tấp nập.

Nguyên đứng chôn chân tại chỗ, tim đập thình thịch. Cô không biết vì cú suýt tai nạn hay vì ánh mắt sâu thẳm ấy mà mình thấy tim mình loạn nhịp. Một cảm giác khó gọi tên dấy lên trong lòng: vừa ngỡ ngàng, vừa… lưu luyến.

Cuộc họp sáng hôm đó, Nguyên trình bày bản thiết kế với đôi bàn tay vẫn run nhẹ. Thế nhưng, điều bất ngờ là cô đã làm tốt hơn bản thân tưởng tượng. Ý tưởng sáng tạo của cô được trưởng phòng khen ngợi. Đồng nghiệp xung quanh cũng gật gù tán thưởng.

Ngồi xuống chỗ, Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay xoa nhẹ đầu gối đau rát, rồi bất giác nhớ lại ánh mắt và giọng nói trầm ấm khi nãy. Khuôn mặt ấy rõ ràng vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của bạn thân – Thuỷ:

“Chiều nay đi cùng tao tới hội thảo doanh nghiệp nhé? Toàn công ty lớn tham dự, biết đâu quen được sếp tương lai thì sao.”

Nguyên do dự giây lát, nhưng nghĩ lại cũng chẳng mất mát gì. Cô trả lời vỏn vẹn một chữ:

“Ừ.”

Chiều hôm đó, hội trường khách sạn 5 sao sáng rực ánh đèn vàng. Không khí trang trọng, nhộn nhịp. Nguyên đi cùng Thuỷ, cả hai đều hơi lạc lõng giữa những bộ vest lịch lãm và những chiếc váy dạ hội sang trọng.

“Nguyên, đừng co rúm thế. Mình chỉ đến nghe thôi, không ai để ý đâu.” – Thuỷ huých tay trấn an.

Nguyên cười gượng, định tìm một chỗ ngồi khuất, thì tiếng MC vang lên:

“Xin mời Giám đốc điều hành Tập đoàn Phong Trạch – ông Trần Duy Phong lên phát biểu khai mạc.”

Ngay lập tức, mọi ánh nhìn trong hội trường đổ dồn về phía bục phát biểu.

Nguyên sững sờ. Người đàn ông buổi sáng – chính là “sếp lớn” đang bước lên sân khấu. Ánh đèn hắt xuống khiến vóc dáng anh càng nổi bật. Bộ vest đen ôm gọn thân hình cao lớn, từng bước đi đều toát ra khí chất tự tin, mạnh mẽ.

“Xin chào các quý vị, tôi là Trần Duy Phong…”

Âm giọng trầm thấp, rõ ràng vang vọng khắp hội trường. Từng câu chữ dứt khoát, có sức cuốn hút kỳ lạ. Mọi người chăm chú lắng nghe, không ai dám lơ đãng.

Nguyên ngồi ở hàng ghế cuối, lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Người đàn ông chỉ cách cô vài mét, sáng nay còn cúi xuống nhặt giấy giúp một cô gái xa lạ, thì ra lại là tổng giám đốc của một tập đoàn khổng lồ.

Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra khoảng cách giữa hai người xa đến mức nào: một bên là cô gái mới ra trường, chật vật giữa đời sống thường nhật; một bên là vị giám đốc trẻ tuổi, thành công, quyền lực.

Thế nhưng, ánh mắt Nguyên vẫn không rời khỏi bóng dáng kia. Trong lòng cô khẽ dấy lên một niềm tò mò, một sự rung động kỳ lạ – như thể số phận vừa đặt vào tay cô một mối dây vô hình.

Khi buổi hội thảo kết thúc, Nguyên theo dòng người ra về. Vô tình, cô lại bắt gặp bóng dáng Duy Phong đứng trò chuyện cùng một vài doanh nhân. Anh trông lạnh lùng, xa cách hơn hẳn so với giây phút sáng nay.

Nguyên chợt nghĩ: “Con người kia… rốt cuộc thật sự là ai? Người đàn ông dịu dàng giúp mình nhặt từng tờ giấy, hay vị giám đốc toả ra hào quang đến mức không thể chạm tới?”

Cô khẽ cắn môi, ôm tập tài liệu vào lòng. Không hề hay biết rằng, chính giây phút này đã mở ra một chuỗi câu chuyện dài, đan xen giữa yêu thương, hiểu lầm, đau khổ và lựa chọn.

Và rồi, một nhân vật khác – kẻ sẽ bước vào phá vỡ mối nhân duyên mong manh ấy – vẫn đang chờ ở phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×