người thứ ba đáng thương

Chương 2: Những hiểu lầm ban đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi hội thảo, Nguyên gần như không nhớ mình đã theo Thuỷ ra về bằng cách nào. Suốt cả quãng đường, trong đầu cô chỉ vang vọng lại hình ảnh người đàn ông kia: ánh mắt sắc sảo, giọng nói trầm thấp, nụ cười thoáng qua đầy điềm tĩnh.

“Nguyên, này, mày sao thế? Hồn treo ngọn cây à?” – Thuỷ huých vai, kéo cô về thực tại.

Nguyên giật mình, lắc đầu lia lịa:

“Không… không có gì.”

“Không có gì cái nỗi gì. Lúc ổng phát biểu, mắt mày dính chặt trên kia luôn. Đừng nói với tao là mày thích anh ta nha?” – Thuỷ nheo mắt trêu chọc.

Nguyên đỏ mặt:

“Thích gì chứ. Người ta là giám đốc tập đoàn, còn tao chỉ là nhân viên thử việc. Với lại… tao đâu có quen biết gì.”

Trong lòng, Nguyên không khỏi nhớ lại cảnh buổi sáng – bàn tay anh đưa ra đỡ cô, dáng vẻ cúi xuống nhặt từng tờ giấy. Hình ảnh ấy khác hẳn với phong thái quyền lực lạnh lùng trên bục phát biểu. Cô thở dài, tự nhủ: “Đúng là chẳng liên quan gì đến mình. Tốt nhất nên quên đi.”

Ngày hôm sau, tại công ty thiết kế, không khí rộn ràng hơn thường lệ. Tin tức lan truyền rằng buổi hội thảo hôm qua đã mở ra cơ hội hợp tác giữa công ty của Nguyên và Tập đoàn Phong Trạch.

“Nghe nói giám đốc Trần Duy Phong sẽ trực tiếp đến đây họp bàn hợp đồng đó.” – Một chị đồng nghiệp thì thầm.

Nguyên ngẩn người. Anh ta… sẽ đến đây?

Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo lắng khiến tay cô lóng ngóng đến mức đánh rơi cả cây bút xuống sàn.

Buổi chiều, văn phòng căng thẳng hơn hẳn. Ai nấy đều chỉnh trang quần áo, chuẩn bị hồ sơ. Khi cửa phòng họp mở ra, một đoàn người bước vào, dẫn đầu là Duy Phong. Anh khoác bộ vest màu xám đậm, khuôn mặt bình thản, ánh mắt quét qua cả phòng mà không để lộ chút cảm xúc.

Nguyên cúi gằm mặt, tim đập mạnh. Cô cầu mong anh không nhận ra mình. Thế nhưng, khi ánh mắt Duy Phong dừng lại một thoáng ở hàng ghế phía dưới, Nguyên cảm nhận rõ ràng sự chạm nhẹ.

Anh chỉ nhìn một giây rồi nhanh chóng quay đi, giọng dứt khoát:

“Chúng ta bắt đầu.”

Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Những con số, bản vẽ, đề án liên tục được đưa ra thảo luận. Duy Phong đặt câu hỏi thẳng thắn, thậm chí sắc bén đến mức nhiều trưởng phòng phải lúng túng. Anh không hề có ý nương tay, mà ngược lại, như muốn thử thách năng lực của phía đối tác.

Đến lượt Nguyên, cô trình bày phần bản vẽ cải tạo không gian văn phòng theo yêu cầu. Giọng cô thoạt đầu run run, nhưng khi tập trung vào bản thiết kế, sự tự tin dần quay lại. Cô giải thích từng chi tiết, lý do chọn màu sắc, cách bố trí ánh sáng.

Duy Phong im lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu. Đôi mày anh hơi nhíu lại.

Khi Nguyên kết thúc, cả phòng im phăng phắc chờ phản hồi. Trưởng phòng của cô khẽ ho khan, e dè nhìn về phía giám đốc.

Cuối cùng, Duy Phong lên tiếng:

“Ý tưởng không tệ. Nhưng chi phí thi công quá cao. Bản vẽ này có vẻ… thiếu thực tế.”

Cả phòng rộ lên xôn xao. Nguyên chết lặng. Cô lắp bắp:

“Tôi… tôi đã tính toán—”

“Cô tên gì?” – Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh.

“Dạ… Khánh Nguyên.” – Giọng cô nhỏ như muỗi.

Duy Phong nhìn thẳng vào cô, giọng nghiêm nghị:

“Khánh Nguyên, sáng tạo là tốt. Nhưng một nhà thiết kế giỏi không chỉ biết vẽ ra điều đẹp mắt, mà còn phải đặt mình vào ngân sách, nhu cầu thực tế của khách hàng. Nếu chỉ chạy theo cái tôi nghệ thuật, sẽ chẳng ai thuê cô.”

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Nguyên. Cô cúi mặt, tai nóng bừng, cổ họng nghẹn lại.

Trưởng phòng vội đỡ lời:

“Chúng tôi sẽ cho chỉnh sửa lại, thưa giám đốc. Mong ông thông cảm, cô ấy chỉ là nhân viên mới.”

Duy Phong gật nhẹ, không nói thêm. Cuộc họp tiếp tục trôi đi, để lại trong lòng Nguyên một mớ cảm xúc hỗn loạn: vừa xấu hổ, vừa ấm ức, vừa… hụt hẫng.

Tan họp, Nguyên lê bước ra ngoài, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói lạnh lùng kia. Cô ngồi phịch xuống ghế đá ở sảnh, ôm tập tài liệu, mắt rưng rưng.

“Đúng là mình chẳng là gì trong mắt anh ta. Buổi sáng chỉ là một sự tình cờ, có lẽ anh thậm chí không nhớ đến mình…”

Đúng lúc đó, một bóng người dừng lại trước mặt.

“Khánh Nguyên.”

Cô ngẩng lên. Là Duy Phong. Anh đứng thẳng, tay đút túi quần, ánh mắt vẫn sắc bén như trong phòng họp, nhưng giọng nói đã dịu đi đôi chút.

“Tôi không có ý hạ nhục cô. Nhưng trong công việc, tôi cần sự thực tế.”

Nguyên luống cuống đứng dậy:

“Tôi… tôi hiểu. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ông.”

Duy Phong nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi nói:

“Lần tới, hãy thử nghĩ xem khách hàng thực sự cần gì. Cô sẽ làm tốt hơn.”

Nguyên ngạc nhiên, chớp mắt. Anh không hề phủ nhận năng lực của cô, chỉ thẳng thắn chỉ ra điểm yếu. Lời nói ấy, thay vì làm cô đau thêm, lại khơi gợi một ngọn lửa nhỏ trong lòng: Mình phải chứng minh cho anh ta thấy.

Duy Phong khẽ gật đầu, xoay người bước đi, dáng vẻ ung dung lạnh lùng. Còn Nguyên đứng đó, trái tim vừa dậy sóng bởi nỗi xấu hổ, vừa nhen nhóm một ý chí kỳ lạ.

Cô siết chặt tập tài liệu, thì thầm:

“Trần Duy Phong… tôi sẽ không để ông coi thường mình đâu.”

Ở một góc hành lang, một ánh mắt khác âm thầm dõi theo cảnh tượng ấy. Đôi mắt long lanh nhưng chất chứa u buồn, khó lường. Người con gái ấy – kẻ sẽ trở thành biến số lớn nhất trong mối quan hệ này – khẽ mím môi, lặng lẽ quay đi.

Câu chuyện tình tay ba, từ đây, chính thức hé mở…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×