Buổi sáng thứ sáu, trời vẫn se se lạnh, nhưng ánh nắng vàng nhẹ chiếu qua cửa kính văn phòng. Minh Thư ngồi vào bàn, cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ về Lan Anh. Những lần gặp gỡ gần đây khiến cô vừa thương vừa cảnh giác, cảm giác ấy ngày càng rõ rệt.
Khánh Duy bước vào phòng, tay cầm một tách cà phê. Anh nở nụ cười quen thuộc khi nhìn thấy Minh Thư.
Chào buổi sáng, em ngủ ngon chứ?
Ừ, tốt. Còn anh? – Minh Thư đáp, cố giữ giọng bình thường.
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, ánh mắt vô thức tìm Lan Anh, rồi quay lại nhìn cô. Cô nhận ra ngay hành động đó, tim mình lặng đi một nhịp. Cô cố gượng cười, tự nhủ rằng anh vô tư, nhưng sự vô tư đó lại khiến cô lo lắng.
Lan Anh xuất hiện hôm nay không báo trước. Cô bước vào văn phòng, tay cầm tập tài liệu, ánh mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở Khánh Duy. Minh Thư đứng lên chào, giữ thái độ lịch sự.
Chào chị Thư. Chào anh Duy. Em mang theo bản kế hoạch nhỏ để anh Duy xem qua.
Khánh Duy nhận tài liệu, ánh mắt khẽ dừng lại nhìn Lan Anh. Sự chăm chú trong ánh mắt anh, dù chỉ là vô thức, vẫn khiến Minh Thư cảm thấy một cơn bất an trào lên.
Lan Anh đứng gần anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dường như muốn chiếm lấy mọi sự chú ý:
Anh Duy, em cần góp ý gấp một chút, nếu anh rảnh thì giúp em nhé.
Khánh Duy gật đầu, cúi xuống xem tài liệu. Minh Thư đứng gần đó, cố giả vờ bận rộn nhưng mắt không rời được họ. Cô nhận ra khoảng cách vô hình đã được Lan Anh tạo ra, dù cô ấy không hề thô bạo hay lấn chiếm một cách trực tiếp.
Giữa giờ nghỉ, Minh Thư bước ra sân thượng để hít thở không khí. Lan Anh cũng xuất hiện, tay cầm ly trà. Cô đứng cách Minh Thư vài bước, giọng dịu dàng:
Chị Thư, em không muốn làm chị khó chịu. Em chỉ muốn mọi việc rõ ràng để anh Duy không gặp áp lực.
Minh Thư nhìn thẳng vào Lan Anh:
Chị không biết em nghĩ gì, nhưng anh Duy là của chị. Em đừng làm gì để tạo ra hiểu lầm.
Lan Anh nghiêng đầu, ánh mắt long lanh:
Em hiểu. Nhưng em cũng muốn anh Duy biết rằng em không chỉ là đồng nghiệp bình thường. Anh ấy từng giúp đỡ em rất nhiều, và em vẫn nhớ.
Những lời nói ấy vừa dịu dàng vừa rõ ràng, khiến Minh Thư không thể nổi giận, nhưng cảm giác bất an càng trào dâng. Cô biết Lan Anh không xấu, nhưng từng lời nói như nhát dao tinh tế, tạo vết nứt trong lòng cô.
Chiều tối, Khánh Duy chuẩn bị rời văn phòng, Minh Thư đi theo. Lan Anh cũng rời văn phòng cùng lúc, vô tình hoặc hữu ý, đi chung thang máy. Không khí im lặng, chỉ nghe tiếng thang máy nhấp nhô.
Lan Anh mở lời, giọng dịu dàng:
Anh Duy, hôm nay cảm ơn anh đã giúp em xong phần kế hoạch.
Khánh Duy mỉm cười:
Không có gì, công việc mà.
Minh Thư đứng bên cạnh, lòng bâng khuâng. Sự gần gũi nhỏ nhặt ấy khiến cô nhận ra, Lan Anh đang từng bước tạo ra khoảng cách giữa cô và Duy.
Chị Thư, em sẽ không làm phiền nữa đâu. Nhưng em hy vọng chị hiểu, em cũng có quyền được quan tâm.
Câu nói ấy, nhẹ nhàng nhưng thấm thía, khiến Minh Thư im lặng. Trong tim cô, vừa thương vừa cảnh giác. Lan Anh không hề ngang ngược, nhưng sự xuất hiện của cô vừa đủ khiến Minh Thư cảm nhận được “lời thách thức thầm lặng” mà không ai nói ra.
Trên đường về, Minh Thư bước theo sau Khánh Duy. Cô cố gượng cười khi anh kể vài câu chuyện nhỏ trong văn phòng. Nhưng trong lòng, cô không ngừng suy nghĩ: Lan Anh sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, và mỗi lần như thế, cô lại phải đối mặt với cảm giác bất an, với thử thách cho tình yêu mà cô nghĩ là trọn vẹn.
Khi bước vào căn hộ, Minh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dòng người tấp nập trên phố. Cô thở dài, nhận ra rằng Lan Anh không hề xấu, nhưng cách cô ấy hiện diện đủ để khiến những người yêu thương Khánh Duy phải cảnh giác. Một cuộc chiến âm thầm đã bắt đầu, không có tiếng súng, không có ai thắng thua ngay lập tức, nhưng từng bước, từng lời nói đều là những viên gạch tạo nên bức tường vô hình giữa Minh Thư và Lan Anh.
Đêm xuống, Minh Thư nằm trên giường, không ngủ được. Cô nhớ lại ánh mắt và nụ cười của Lan Anh, vừa mong manh vừa chiếm hữu, khiến cô vừa thương vừa lo lắng. Cô biết, mối quan hệ tay ba này sẽ còn nhiều thử thách, và Lan Anh sẽ không ngừng xuất hiện, mỗi lần như thế lại gieo vào lòng cô một nỗi bất an.