người thứ ba đáng thương

Chương 9: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều thứ tư, văn phòng rộn ràng hơn thường lệ. Các nhân viên hối hả chuẩn bị báo cáo cuối tuần, ánh đèn vàng nhạt hắt lên những gương mặt căng thẳng. Minh Thư ngồi vào bàn, cố tập trung vào công việc nhưng đôi tay run run, mắt liên tục liếc về phía cửa phòng. Cô biết, hôm nay sẽ là một ngày không đơn giản.

Một cuộc họp đột xuất được sắp xếp, kéo tất cả nhân viên phòng marketing xuống phòng họp. Khi Minh Thư bước vào, cô thấy Lan Anh đã ngồi sẵn bên bàn, ánh mắt khẽ liếc lên, nụ cười nhẹ như chào hỏi nhưng đầy ẩn ý. Cô gái ấy mặc bộ áo sơ mi xanh nhạt, tóc buộc gọn gàng, trông thanh lịch và tự tin đến mức khiến Minh Thư cảm thấy một áp lực vô hình.

Khánh Duy bước vào sau, nở nụ cười như mọi khi, ánh mắt vô thức tìm Lan Anh, rồi mới quay sang Minh Thư. Cô nhận ra ngay, hành động ấy, dù vô tình, cũng đủ để tim cô nhói lên.

Cuộc họp căng thẳng

Cuộc họp bắt đầu với sự chỉ đạo của trưởng phòng. Mọi người lần lượt trình bày ý tưởng chiến dịch mới. Lan Anh đưa ra đề xuất khá độc đáo, giải pháp sáng tạo được trình bày mạch lạc, khiến nhiều người gật gù khen ngợi.

Khánh Duy khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Lan Anh đầy ngưỡng mộ. Anh đưa ra vài gợi ý, lời nhận xét nhẹ nhàng nhưng tôn trọng:

“Ý tưởng này hay, Lan Anh. Chỉ cần chỉnh chút ở phần thời gian và ngân sách là ổn.”

Minh Thư ngồi đối diện, cố giấu cảm giác khó chịu. Cô biết Lan Anh xuất sắc, nhưng sao cô vẫn cảm thấy lạnh gáy khi nhìn cách Khánh Duy khen ngợi cô ấy?

Lan Anh quay sang Minh Thư, ánh mắt khẽ long lanh:

“Chị Thư, ý kiến của chị cũng rất tuyệt. Em hy vọng có thể học hỏi thêm từ chị.”

Câu nói ngọt ngào, lễ phép, nhưng trong lòng Minh Thư, đó lại là cú chạm tinh tế vào lòng tự trọng. Lan Anh không công khai “cướp”, nhưng sự xuất hiện của cô khiến Minh Thư cảm nhận rõ rệt khoảng cách vô hình.

Giao tiếp ngoài công việc

Kết thúc cuộc họp, mọi người trở lại bàn làm việc. Lan Anh ghé sát Khánh Duy, đưa cho anh một số tài liệu nhỏ cần ký duyệt. Minh Thư đứng gần đó, cố giả vờ bận rộn với laptop, nhưng mắt không rời khỏi họ.

“Anh xem giúp em phần này được không?” – Lan Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng mềm mại.

Khánh Duy gật đầu, cúi xuống xem tài liệu. Cô ấy nhích lại gần hơn, đôi vai chạm nhẹ vào tay anh. Minh Thư cảm thấy tim mình lỡ nhịp, lòng bất an trào dâng.

Cô hít một hơi, tự nhủ: “Lan Anh không hề xấu. Cô ấy đáng thương, chỉ là… sao lại khiến tim mình run rẩy như vậy?”

Cuộc đối thoại nhỏ

Giữa giờ nghỉ, Minh Thư đi ra sân thượng, vừa muốn hít thở không khí vừa muốn tĩnh tâm. Bất ngờ, Lan Anh cũng xuất hiện, tay cầm ly nước. Cô đứng cách Minh Thư vài bước, nở nụ cười dịu dàng:

“Chị Thư, em không muốn làm chị khó chịu. Em chỉ… muốn mọi thứ rõ ràng, để anh Duy không gặp áp lực.”

Minh Thư nhìn thẳng vào cô, giọng trầm lắng:

“Chị không biết Lan Anh nghĩ gì, nhưng chị muốn nhắc… anh Duy là của chị. Em đừng làm gì để tạo ra hiểu lầm.”

Lan Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt long lanh:

“Em hiểu. Nhưng em cũng muốn được anh Duy hiểu rằng… em không chỉ là một đồng nghiệp bình thường. Em từng… nhờ anh ấy rất nhiều. Và em vẫn nhớ những gì anh từng làm cho em.”

Những lời nói ấy vừa dịu dàng vừa rõ ràng, khiến Minh Thư không thể gắt gỏng hay nổi giận. Trái tim cô vừa thương vừa cảnh giác. Lan Anh không hề xâm lấn, nhưng từng lời nói đều là một nhát dao vô hình, tạo vết nứt trong lòng cô.

Khánh Duy vô thức

Không lâu sau, Khánh Duy xuất hiện trên sân thượng, vừa kịp nghe những câu cuối của Lan Anh. Anh mỉm cười, cất giọng:

“Mọi chuyện đều ổn cả. Lan Anh, Thư, chúng ta đều là một đội, hãy tin tưởng nhau.”

Ánh mắt anh vô thức lướt qua Lan Anh, rồi nhìn Minh Thư. Cô nhận ra ngay, hành động vô thức ấy đủ để khiến trái tim cô nhói lên.

“Em biết mà…” – Minh Thư thầm nói với chính mình. – “Anh ấy chỉ vô tư, nhưng Lan Anh lại tận dụng sự vô tư đó để len lỏi vào mọi thứ.”

Khoảnh khắc ấy, Minh Thư cảm nhận rõ ràng: Lan Anh không hề xấu, nhưng sự xuất hiện và cách cô ấy tương tác với Duy đã tạo ra thử thách đầu tiên cho tình yêu của cô và Duy.

Kết thúc thử thách

Cuối ngày, khi ra về, Minh Thư đứng trước cửa thang máy, nhìn dòng người tan ca qua lại. Cô cảm nhận một cơn bão nhỏ trong lòng, một sự bất an âm ỉ mà trước đây chưa từng có.

Lan Anh rời văn phòng trước, dáng vẻ thanh thoát, tựa như chưa từng để lại dấu vết gì. Nhưng trong lòng Minh Thư, ánh mắt Lan Anh vẫn hiện rõ, vừa mong manh vừa chiếm hữu.

Còn Khánh Duy, anh vẫn mỉm cười dịu dàng, nắm tay Minh Thư khi thang máy mở cửa. Cô cố gượng cười, nhưng tim vẫn loạn nhịp. Bởi Minh Thư biết, đây chỉ là thử thách đầu tiên, và Lan Anh sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, từng bước làm rạn nứt mối quan hệ mà cô coi là trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×