người tìm xác

Chương 1: Dấu hiệu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Huy lái xe men theo con đường đất ngoằn ngoèo dẫn vào rừng núi hẻo lánh. Sương mù dày đặc, mùi ẩm mốc lan tỏa, mỗi bước xe chồm lên bùn nhão vang lên tiếng lốp lách cách, như báo trước một điều gì đó không bình thường đang chờ đón anh.

Anh nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông giàu có, chủ một trang trại hoang gần vùng núi: “Tôi cần ông tìm người đã mất tích… và có thể, còn nhiều thứ ghê rợn hơn nữa.” Lâm Huy không hỏi nhiều. Với kinh nghiệm lâu năm, anh hiểu rằng khi lời cảnh báo bắt đầu bằng từ “có thể”, thường là dấu hiệu của những vụ án man rợ.

Xe dừng trước cổng sắt cũ kỹ, cánh cổng kêu lên những tiếng rên rỉ khẽ trong sương mù. Anh bước xuống, cảm nhận sự im lặng nặng nề, không tiếng chim, không tiếng côn trùng – chỉ còn âm thanh lá cây xào xạc theo gió lạnh. Lâm Huy biết rằng một nơi như thế này có thể che giấu bất cứ điều gì.

Người gọi anh ra đón, nét mặt hốc hác, tay run run cầm tấm ảnh một người thanh niên mất tích. Anh nói:

– “Anh ấy… mất tích đã ba ngày, không dấu vết. Nhưng sáng nay, tôi tìm thấy một vệt máu dẫn vào rừng…”

Lâm Huy nhìn vệt máu nhạt trên nền đất ẩm, ánh sáng pin quét theo từng vệt. Anh nhận ra ngay đây không phải một vụ mất tích thông thường: vệt máu rối loạn, lộn xộn nhưng có một mô thức tinh vi, như hung thủ muốn dẫn dắt ai đó vào đúng hướng.

Bước vào rừng, mỗi bước đi của anh đều cẩn trọng, quan sát kỹ từng dấu hiệu: cành cây gãy, vết chân nhấp nhô, dấu xước trên thân cây – tất cả đều cung cấp thông tin về cách nạn nhân di chuyển và hung thủ theo dõi. Sương mù dày đặc làm tầm nhìn hạn chế, nhưng Lâm Huy đã quen với những điều như thế. Anh tự nhủ:

– “Bất cứ dấu hiệu nào cũng quan trọng. Mỗi vết máu, mỗi dấu chân đều là manh mối sống còn.”

Đột nhiên, ánh sáng pin của anh quét qua một vật thể nhô lên khỏi bùn: một mảnh vải rách, nhuốm máu khô, vẫn còn dính đất và sợi cỏ. Lâm Huy quỳ xuống, nhẹ nhàng nhặt lên, soi kỹ: dấu hiệu này không chỉ chứng tỏ nạn nhân đã bị kéo, mà còn để lại thông điệp tinh vi của hung thủ – một loại “dấu ấn” mà chỉ những người tinh ý mới nhận ra.

Huy tiếp tục theo vệt máu vào sâu trong rừng. Càng đi, không khí càng nặng nề, sương mù dày đặc hơn. Tiếng lá cây xào xạc bất chợt vang lên phía sau, khiến tim anh thắt lại. Anh quay nhanh, nhưng chỉ thấy bóng rừng mờ ảo, không dấu hiệu của ai. Tuy nhiên, trực giác cảnh báo: hung thủ có thể đang theo dõi từng bước đi của anh.

Và rồi, anh phát hiện một điều đáng sợ: dấu chân của người đi trước, không phải của nạn nhân, mà là của hung thủ, dẫn vào một khu vực rừng rậm hơn, nơi ánh sáng pin khó chiếu tới. Lâm Huy thầm nhủ: “Đây chỉ mới là dấu hiệu đầu tiên… còn nhiều điều ghê rợn đang chờ phía trước.”

Với ánh sáng pin trên tay và nụ cười lạnh lùng của sự quyết tâm, anh bước tiếp vào bóng tối dày đặc của rừng núi. Bước chân anh vang lên trên nền lá ẩm, hòa lẫn với tiếng thở của chính bản thân và sự hiện diện bí ẩn của hung thủ, mở đầu cho cuộc hành trình tìm xác và phá án man rợ sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×