người tìm xác

Chương 2: Vệt máu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Huy tiếp tục men theo vệt máu nhạt, bùn dày bám đầy giày, từng bước đi như thận trọng dò tìm từng dấu hiệu. Rừng Núi Cấm dày đặc sương mù, ánh sáng pin chiếu trước chỉ đủ soi một khoảng nhỏ, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo và rợn người.

Càng đi sâu, vệt máu càng rõ, nhuốm đỏ trên nền lá rụng và bùn nhão. Huy nhận ra rằng nạn nhân không chỉ bị thương, mà còn bị kéo hoặc dẫn đi một cách cố ý, theo một mô thức kỳ quái. Một vài cành cây bị gãy, tạo ra những “dấu hiệu” mà hung thủ muốn anh nhận ra, như một trò chơi tâm lý ghê rợn.

Bỗng nhiên, ánh sáng pin của Huy quét qua một vật thể nhô lên khỏi lớp bùn: một bàn tay trần, nhợt nhạt, nằm úp xuống mặt đất, móng tay dính bùn, có dấu hiệu vật lộn dữ dội. Huy nín thở, quỳ xuống để kiểm tra. Đây chính là xác đầu tiên, chưa quá lâu nhưng rõ ràng đã trải qua cơn đau và sợ hãi khủng khiếp trước khi chết.

Anh dùng găng tay y tế, quan sát kỹ: cơ thể có vết cắt nhỏ nhưng sâu, theo một mô hình kỳ lạ, và có dấu hiệu có ai đó đã thử nghiệm, như muốn tìm hiểu phản ứng sinh học hoặc tâm lý của nạn nhân. Huy cảm nhận được sự tàn nhẫn tinh vi và trí tuệ man rợ của hung thủ.

Bên cạnh xác là một mảnh vải rách, nhuốm máu và bùn, cùng một mảnh giấy nhăn nheo có ký hiệu lạ. Huy nhặt lên, soi kỹ: ký hiệu giống như một sơ đồ tinh vi, chỉ dẫn hướng đi hoặc thông điệp bí ẩn mà hung thủ để lại, như để thách thức người tìm xác. Anh thầm nhủ:

– “Hung thủ muốn ai đó theo vết máu này… và có thể là dẫn vào bẫy tiếp theo.”

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Tiếng lá cây xào xạc, tiếng côn trùng, và thỉnh thoảng là tiếng chim rớt rạc vang lên, hòa vào một bản nhạc rùng rợn của rừng núi hẻo lánh. Huy biết rằng, bất cứ khoảnh khắc nào, hung thủ cũng có thể xuất hiện từ bóng tối, quan sát và thử thách sự tỉnh táo của anh.

Huy dùng pin chiếu khắp khu vực, kiểm tra từng bụi rậm, từng lùm cây, để tìm manh mối khác. Anh phát hiện một vài vết chân nhỏ, giống người chạy bộ hoặc nhảy qua bùn, dẫn về hướng sâu hơn trong rừng, nơi ánh sáng pin khó chiếu tới. Dấu hiệu này cho thấy hung thủ khéo léo dẫn nạn nhân và cả người tìm xác vào khu vực nguy hiểm hơn.

Anh chụp lại ảnh, đánh dấu vị trí, và gọi điện cho cảnh sát để thông báo về xác đầu tiên, đồng thời lập kế hoạch tiếp tục theo dấu. Nhưng Lâm Huy biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi man rợ, hung thủ còn nhiều chiêu trò, và cạm bẫy tiếp theo sẽ tinh vi hơn, nguy hiểm hơn.

Với ánh sáng pin dẫn đường, anh bước tiếp, từng bước cố định và thận trọng. Vệt máu trước mặt như một dòng ký ức kinh hoàng, nhắc nhở anh rằng: mỗi bước đi, mỗi quan sát đều có thể quyết định mạng sống và sự thành công của cuộc điều tra.

Và trong bóng rừng dày đặc sương mù, Lâm Huy cảm nhận rõ: vết máu đầu tiên chỉ là lời mời gọi, còn những điều ghê rợn phía trước mới thực sự bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×