Lâm Huy bước vào lối hầm dẫn sâu trong rừng, ánh sáng pin chỉ đủ soi một khoảng vài mét trước mặt. Không khí lạnh lẽo, mùi đất ẩm mốc và mùi máu khô còn sót lại trên nền đất làm anh cảm thấy tâm trí luôn căng thẳng, từng bước đi đều phải thận trọng.
Chỉ vài phút sau, anh nghe thấy tiếng thét khàn đặc, vang lên từ phía sâu trong bóng tối. Giọng thét khiến xương sống Huy lạnh buốt, tim anh đập nhanh. Đây không phải tiếng kêu từ một con vật, mà là tiếng thét của nỗi đau và tuyệt vọng của con người. Anh nhận ra ngay: nạn nhân vẫn còn sống và hung thủ đang thử thách anh.
Huy cúi người, di chuyển chậm rãi theo hướng tiếng thét. Bóng tối dày đặc, những cành cây gãy và rễ cây nhô lên như những cạm bẫy tự nhiên, nhưng anh biết rằng hung thủ có thể đã bổ sung những cạm bẫy tinh vi hơn, như dây thừng giấu dưới lá hoặc bẫy cơ học nhỏ để trấn áp người đi theo.
Ánh sáng pin của anh quét lên một hố sâu nhỏ, đá và lá rơi vương vãi xung quanh. Ngay lập tức, Huy nhận ra: đây có thể là một trong những cạm bẫy đầu tiên mà hung thủ thiết lập, nhằm trói chân hoặc làm nạn nhân rơi vào bẫy chết người. Anh đi vòng quanh, ghi nhận vị trí, đánh dấu trên sơ đồ và tiếp tục tiến về hướng tiếng thét.
Khi Huy tiến gần hơn, anh phát hiện một thi thể đang treo lủng lẳng trên cành cây, nạn nhân bị trói, mắt mở to, miệng vẫn còn mở trong tiếng thét cuối cùng. Tim Huy thắt lại, nhưng anh không dừng lại. Anh nhận ra rằng hung thủ muốn anh thấy cảnh tượng này để tạo áp lực tâm lý, buộc anh phải bình tĩnh và phân tích tình huống một cách sáng suốt.
Đột nhiên, tiếng thét vang lên gần hơn, lần này là một âm thanh gầm gừ của hung thủ, và Huy nhìn thấy bóng người di chuyển nhanh qua những tán cây rậm. Hung thủ xuất hiện, cử động linh hoạt, như biết trước mọi bước đi của Huy. Cuộc đối đầu đầu tiên bắt đầu: Huy cẩn thận quan sát, dùng ánh sáng pin để đánh lừa mắt hung thủ, tạo ra những “ảo giác” về vị trí của mình.
Hung thủ lao tới, nhưng Huy kịp thời né, dùng cây gậy dài chặn đường di chuyển, đồng thời quan sát mọi chi tiết môi trường xung quanh để tránh những bẫy có thể giấu sẵn. Bên cạnh anh, vết máu của nạn nhân trước đó vẫn còn, nhắc nhở rằng mỗi bước sai lầm có thể khiến anh rơi vào bẫy tiếp theo hoặc trở thành nạn nhân tiếp theo.
Sau vài phút căng thẳng, Huy tìm cách tạo ra khoảng cách, dẫn hung thủ vào khu vực mà anh đã quan sát từ bản đồ tử thần, nơi có thể khống chế các cạm bẫy. Hung thủ nhận ra bị dẫn hướng, nhưng đã quá muộn – Huy tận dụng sơ đồ và địa hình, khống chế được hung thủ tạm thời, tước vũ khí và tạo ra lợi thế chiến thuật.
Tiếng thét trong bóng tối dần lắng xuống, chỉ còn âm thanh của gió rít qua tán lá và tiếng thở hổn hển của Huy. Anh đứng giữa rừng, nhìn quanh, biết rằng mỗi khoảnh khắc trong bóng tối đều tiềm ẩn nguy hiểm, và đây mới chỉ là cạm bẫy đầu tiên trong một chuỗi man rợ mà hung thủ đã chuẩn bị từ lâu.
Huy thầm nhủ: “Để cứu những nạn nhân còn lại và chấm dứt chuỗi tội ác này, tôi phải theo sát mô thức của hắn, và không được phép mắc bất cứ sai lầm nào.”
Với ánh sáng pin le lói trong sương mù, Huy tiếp tục bước sâu hơn vào rừng, chuẩn bị đối mặt với dấu hiệu thứ ba – manh mối quan trọng hơn, nguy hiểm hơn và gần hung thủ nhất.