người tình trong nhà

Chương 1: Căn Nhà Lạnh Lẽo và Ánh Mắt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng chiều tà đổ dài qua khung cửa sổ, nhuộm một màu vàng vọt lên sàn gỗ lạnh lẽo. Mai ngồi lặng lẽ bên bàn trà, ly cà phê đã nguội từ lâu. Cô ba mươi tuổi, cái tuổi mà lẽ ra người phụ nữ phải đang rạng rỡ nhất, viên mãn nhất trong vòng tay chồng. Thế nhưng, căn nhà này, nơi cô đã dành trọn bảy năm thanh xuân, lại mang một sự trống rỗng đến vô cùng.

Chồng cô, Tuấn, đã xa nhà được gần hai năm với một dự án kỹ thuật ở nước ngoài. Hai năm là quá dài cho một cuộc hôn nhân. Ban đầu là sự nhớ nhung, sau đó là sự chờ đợi mệt mỏi, và giờ đây, chỉ còn lại sự kìm nén đáng sợ. Mai vẫn giữ được vóc dáng mảnh mai, làn da trắng mịn, và một vẻ đẹp sắc sảo, đằm thắm. Nhưng cô biết, sâu thẳm bên trong, cô đang khô héo.

Cô sống cùng Mẹ chồng (Bà Thoa) và em chồng – Minh.

Bà Thoa là người phụ nữ truyền thống, nghiêm khắc. Bà yêu thương con dâu, nhưng lại luôn giữ một khoảng cách nhất định, như một người giám sát. Bà sợ Mai trẻ tuổi sẽ không giữ được mình, làm ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình, nhất là khi con trai bà vắng nhà.

Còn Minh…

Minh, cậu em chồng kém Mai sáu tuổi, là sinh viên năm cuối mới tốt nghiệp, đang trong giai đoạn thất nghiệp và ở nhà. Cậu trai trẻ này là nguồn năng lượng duy nhất, nhưng cũng là nguồn căng thẳng giới tính lớn nhất trong căn nhà này.

Minh có một vẻ ngoài đối lập hoàn toàn với anh trai mình. Nếu Tuấn điềm đạm, trầm tính, thì Minh lại cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn với những bài tập gym không ngừng nghỉ, và mang một vẻ hoang dại, bất cần. Chiều nay, Minh đang nằm dài trên sofa phòng khách, chỉ mặc một chiếc quần short tối màu, để lộ phần ngực và cánh tay rắn chắc, mồ hôi lấm tấm.

Mai cố lờ đi. Cô nhấp một ngụm cà phê đã lạnh buốt.

"Chị dâu."

Giọng Minh trầm khàn, vang lên một cách lười biếng.

Mai giật mình. "Gì thế, Minh?"

"Chị làm gì mà cứ ngồi yên như tượng vậy? Mai lại đây xem cái video này hài lắm."

Cô biết đó chỉ là cái cớ. Từ khi Minh ở nhà, tần suất cậu ta gọi cô, hay cố ý tạo ra sự tiếp xúc, tăng lên đáng kể.

"Chị bận. Em xem một mình đi," Mai đáp khô khan, cố giữ giọng bình thường.

Minh không nói gì thêm, nhưng Mai cảm thấy ánh mắt đó. Một ánh mắt không hề mang vẻ tôn kính của em trai dành cho chị dâu. Nó nóng bỏng, trần trụi, và đầy sự đòi hỏi. Ánh mắt ấy lướt trên người cô, từ vành tai, đến chiếc cổ thon, rồi dừng lại ở ngực cô đang phập phồng dưới lớp áo len mỏng.

Mai khẽ rùng mình. Dục vọng bị kìm nén trong cô như một con quái vật đang tỉnh giấc, thèm khát được đáp lại cái nhìn trơ trẽn đó. Cô phải đứng dậy, tìm việc gì đó để làm.

Cô đi xuống bếp. Minh cũng bật dậy, đi theo cô như một cái bóng.

"Chị tính nấu cơm à? Em giúp cho." Minh nói, giọng vẫn có chút bông đùa, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn nghiêm túc.

"Không cần, em cứ nghỉ đi. Chị làm được."

Minh dựa vào cửa bếp, hai tay khoanh lại, cơ bắp nổi lên rõ rệt dưới ánh đèn. "Sao chị cứ né tránh em thế? Em là em trai chị cơ mà."

Mai quay lưng lại, rửa rau, tim đập nhanh. Cô biết mình không nên để Minh gần gũi như vậy.

"Chị không né tránh. Chị đang bận."

"Bận? Bận nghĩ về anh Tuấn à?"

Câu hỏi của Minh như một mũi kim đâm vào cô. Sự thật là, cô đã không nghĩ về Tuấn theo cách đó từ rất lâu rồi. Tuấn, người đã từng là nguồn sống của cô, giờ đây chỉ là một gánh nặng lương tâm.

Minh tiến lại gần, chỉ còn cách Mai một bước chân. Mùi nước hoa nam tính, mạnh mẽ, và mùi mồ hôi tươi mát sau khi tập luyện của Minh lấn át mùi rau củ.

"Anh ấy đi xa lâu như vậy. Chị có thấy cô đơn không?" Minh thì thầm, giọng nói như một lời tuyên chiến.

Mai đặt mạnh bó rau xuống. Nước bắn tung tóe. "Minh! Em đang nói gì vậy? Đừng quên vị trí của mình!"

Minh cười nhếch mép, một nụ cười đầy khiêu khích, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt nghiêm túc, pha chút đau khổ.

"Vị trí? Em biết vị trí của em chứ. Nhưng em cũng là đàn ông, chị dâu. Em nhìn thấy sự khao khát trong mắt chị."

Minh không đợi cô phản ứng. Cậu ta tiến đến, giơ tay giúp cô lấy cái bát trên kệ cao. Tay Mai đang với lên.

Và rồi, sự va chạm vô tình đầu tiên xảy ra.

Bàn tay thô ráp, ấm nóng của Minh chạm vào da thịt mềm mại, mát lạnh dưới cánh tay của Mai. Không phải một cái chạm nhẹ, mà là một cú áp mạnh, kéo dài hơn một giây. Một luồng điện giật mạnh chạy dọc cơ thể Mai. Cô cứng đờ, không kịp rút tay về.

Minh cũng sững lại. Hơi thở cậu ta trở nên nặng nề. Cậu ta không nhìn cô. Cậu ta nhìn chằm chằm vào nơi hai làn da đang tiếp xúc, rồi nhìn lên khuôn mặt đang đỏ bừng của Mai.

"Xin lỗi, chị dâu," Minh thì thầm, giọng khàn đặc, nhưng không hề buông tay. Bàn tay cậu ta di chuyển nhẹ, như vuốt ve, trước khi rút về một cách chậm rãi.

Mai mất vài giây để lấy lại hơi thở. "Không… không sao."

Minh quay lưng lại, đi thẳng ra khỏi bếp. Khi đi qua cánh cửa, cậu ta không quên ngoái lại, trao cho Mai một cái nhìn cuối cùng, sâu thẳm, đầy dục vọng và sự hứa hẹn.

Mai dựa lưng vào tủ bếp, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay vừa bị chạm vào nóng ran. Cô biết, sự va chạm đó không hề vô tình. Và cô cũng biết, con quái vật kìm nén trong cô đã được đánh thức hoàn toàn. Ngọn lửa âm ỉ đã bắt đầu cháy. Cô cần phải chạy trốn khỏi Minh, hoặc cô sẽ bị cậu ta thiêu rụi. Nhưng điều đáng sợ hơn cả, là một phần sâu kín trong cô không muốn chạy trốn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×