Một tuần sau sự cố trong bếp, bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mai và Minh cố gắng giữ khoảng cách, nhưng sự tránh né càng làm tăng thêm nhận thức về nhau. Giữa họ là một sợi dây vô hình căng như dây đàn, chỉ chực đứt.
Mãi đến tối thứ Bảy, Bà Thoa tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật muộn của Minh. Bàn ăn thịnh soạn, nhưng chỉ có ba người. Bà muốn không khí vui vẻ để xua tan đi sự lạnh lẽo thường trực trong căn nhà.
"Minh, con uống một ly này đi. Kỷ niệm con đã trưởng thành, phải có chút men vào mới vui," Bà Thoa nói, rót cho Minh một ly rượu vang đỏ.
Mai cũng được mời, nhưng cô chỉ nhấp môi một chút, cố giữ mình tỉnh táo. Minh thì không. Cậu ta uống cạn ly này đến ly khác. Minh uống nhanh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mai, như một lời thách thức.
"Chị dâu không uống nữa sao? Hôm nay là tiệc của em mà," Minh cười, nụ cười nửa vời, đầy vẻ mê hoặc.
"Chị còn phải tỉnh táo để lo cho mẹ," Mai đáp, giữ giọng điềm tĩnh.
"Sợ mất kiểm soát à?" Minh buông một câu hỏi thầm, đủ nhỏ để Bà Thoa đang mải xem tivi không nghe thấy, nhưng đủ lớn để xuyên thẳng vào tai Mai.
Mai lạnh lùng nhìn cậu ta. "Em nói gì vậy?"
"Em nói… chị dâu đẹp quá," Minh thản nhiên nói to, rồi cười lớn.
Bà Thoa liếc sang, tỏ ý hài lòng: "Thằng bé này, biết khen chị dâu rồi đấy."
Minh nghiêng đầu nhìn Mai, ánh mắt tối màu và nóng rực dưới ánh đèn. Cậu ta đang say, nhưng Mai linh cảm được sự tỉnh táo đáng sợ ẩn sâu bên trong. Minh đã cố ý chuốc say bản thân, và có lẽ, cũng cố ý chuốc say cô.
Đến khoảng mười giờ tối, Bà Thoa thấy mệt nên lên phòng ngủ trước. Mai dọn dẹp bát đĩa, còn Minh tiếp tục ngồi trên sofa, tay cầm chai rượu còn dở dang.
"Minh, em nên lên phòng ngủ đi. Say lắm rồi đấy," Mai nói, giọng có chút mềm mỏng hơn.
Minh không trả lời, chỉ gục đầu xuống ghế sofa. Anh ta dường như đã ngủ.
Mai thở dài. Cô biết nếu để Minh ngủ ở đây, cậu ta sẽ bị lạnh. Cô bước đến, định đỡ cậu ta dậy.
"Minh? Dậy đi, lên phòng ngủ đi em."
Cô chạm vào vai cậu ta. Da thịt Minh nóng hầm hập dưới lớp áo phông. Minh lầm bầm gì đó không rõ.
"Lạnh... lạnh quá..."
Mai thử kéo tay cậu ta. Minh bất ngờ xoay người, đầu ngả vào bụng cô. Mai giật bắn mình. Mùi rượu vang, mùi mồ hôi và mùi nước hoa mạnh mẽ xộc vào mũi cô, khiến cô choáng váng.
"Minh! Dậy đi!" Mai thì thầm, sợ làm Bà Thoa tỉnh giấc.
Minh vòng tay qua eo cô, siết nhẹ. Dù đang say, lực tay của cậu ta vẫn mạnh mẽ đáng kinh ngạc. Cơ thể săn chắc của Minh ép sát vào chân và đùi cô.
"Ấm quá... Mai..." Minh gọi tên cô, không phải "chị dâu," mà là "Mai," một cách đầy thân mật.
"Em say rồi. Buông chị ra!" Mai cố gắng đẩy cậu ta ra, nhưng không nỡ dùng hết sức.
Minh rướn người lên, vùi mặt vào eo cô, hơi thở nóng hổi phả qua lớp vải mỏng của chiếc váy ở nhà. Sự tiếp xúc thể xác này vượt quá giới hạn của một mối quan hệ em chồng – chị dâu.
Mai cảm thấy máu dồn lên mặt, sự sợ hãi xen lẫn một cảm giác kỳ lạ đang trỗi dậy từ sâu bên trong. Đây không phải là sự sợ hãi bị lộ, mà là sự sợ hãi đầu hàng trước ham muốn.
Minh lại xoay người, nằm nghiêng trên sofa, nhưng tay cậu ta vẫn nắm chặt cổ tay Mai. Cậu ta kéo nhẹ. Mai mất thăng bằng, khuỵu gối xuống, nửa thân trên nghiêng về phía Minh.
"Chị dâu... giúp em một lát..." Minh mở mắt, ánh mắt lờ đờ vì rượu, nhưng có một tia sáng rực rỡ và tỉnh táo lóe lên.
"Chị... chị giúp em lên giường," Mai lắp bắp.
"Không cần giường," Minh nói, giọng khàn khàn và trầm hơn. "Em chỉ cần chị ở đây."
Cậu ta từ từ, chậm rãi, đưa tay lên. Bàn tay ấm nóng đó không giữ cổ tay cô nữa, mà trượt dọc cánh tay cô, qua khuỷu tay, lên đến vai cô. Rồi bàn tay dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo.
Hành động này, chậm rãi, tinh tế, lại mang sức xâm lấn mạnh mẽ hơn bất kỳ cái ôm thô bạo nào. Mai cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn bất lực. Sự kìm nén hai năm trời đang bị phá vỡ chỉ bởi một cú chạm hờ hững của em chồng.
Minh nhích lại gần, mặt đối mặt với Mai. Khoảng cách chỉ còn gang tay. Hơi thở lẫn mùi rượu phả vào môi cô.
"Chị dâu... anh Tuấn đi lâu quá. Chị dâu buồn lắm, đúng không?" Minh hỏi, giọng điệu chuyển sang sự đồng cảm đầy giả dối.
Nước mắt Mai bất chợt trào ra. Cô không biết mình khóc vì sự cô đơn hay vì sự dằn vặt khi bị Minh nhìn thấu.
"Đừng nói nữa, Minh," Mai nghẹn lại.
"Em không nói nữa," Minh đáp, ánh mắt vẫn khóa chặt vào đôi môi run rẩy của cô.
Và rồi, sự tiếp xúc thể xác đạt đến đỉnh điểm của sự căng thẳng.
Minh, với vẻ ngoài say xỉn, đưa tay lên, không phải để lau nước mắt cho Mai. Mà để chạm vào môi cô. Ngón tay cái của Minh miết nhẹ lên môi dưới của Mai, một hành động đầy ẩn ý và táo bạo.
"Thấy chưa, chị dâu. Chị cần ai đó ở đây. Ngay lúc này," Minh thì thầm, giọng như ma lực.
Mai nhắm mắt lại. Cô biết mình nên tát cậu ta, nên đẩy cậu ta ra và chạy trốn. Nhưng cơ thể cô như bị đóng băng, đầu óc cô hoàn toàn tê liệt. Thứ cô cảm nhận được lúc này không phải là sự giận dữ, mà là sự đầu hàng và khao khát kinh khủng.
Minh thấy phản ứng đó. Cậu ta cười thầm, một nụ cười thỏa mãn. Cậu ta rút tay về, kết thúc khoảnh khắc tội lỗi.
"Chị lên phòng đi. Em ổn rồi," Minh nói, giọng đã có vẻ tỉnh táo hơn hẳn.
Mai đứng dậy, lảo đảo. Cô không dám nhìn lại Minh. Cô chạy vụt lên phòng mình.
Đêm đó, Mai trằn trọc không ngủ. Cô cảm nhận được sự bỏng rát trên môi. Cô biết, Minh đã gieo một hạt giống tội lỗi vào cô. Và cô cũng biết, cô đã không còn sức mạnh để nhổ nó đi nữa. Sự gần gũi đêm nay không phải là vô tình. Đó là màn dạo đầu nguy hiểm mà Minh đã sắp đặt.
Cô ôm lấy chiếc gối, tự cắn môi mình, cố gắng xua đuổi hình ảnh và mùi hương của em chồng. Nhưng càng xua đuổi, nó càng bám riết lấy cô, như một lời hứa hẹn về sự giải thoát đầy tội lỗi.