người tình trong nhà

Chương 5: Giọt Nước Mắt Đau Khổ và Bàn Tay An Ủi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lời thú nhận táo bạo và đầy dục vọng của Minh trong phòng tắm, Mai sống trong trạng thái căng thẳng tột độ. Cô tránh mặt Minh, khóa cửa phòng cẩn thận, nhưng trong thâm tâm, cô biết đó chỉ là những hành động giả dối để đánh lừa lương tâm.

Ánh mắt và lời nói của Minh đã gieo vào cô một hạt giống tò mò và khao khát. Cô không thể ngừng nghĩ về câu nói: “Em có thể làm chị sướng hơn bất cứ ai.”

Sự dằn vặt này lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều mưa tầm tã. Mai nhận được một cuộc gọi video từ Tuấn. Anh gọi từ công trường, khuôn mặt mệt mỏi, gầy gò.

"Em yêu, anh xin lỗi. Dự án lại bị kéo dài. Chắc phải sáu tháng nữa anh mới về được." Giọng Tuấn đầy vẻ áy náy.

Nghe lời nói đó, Mai cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Sáu tháng nữa. Nghĩa là thêm sáu tháng cô đơn, thêm sáu tháng kìm nén, thêm sáu tháng đối diện với sự trống rỗng trong căn nhà này.

Điều khiến cô đau đớn nhất không phải là việc Tuấn về muộn, mà là cảm giác thờ ơ của chính cô. Cô không hề cảm thấy nhớ nhung hay buồn bã. Cô chỉ thấy mệt mỏi và một sự giải thoát ngầm – giải thoát khỏi trách nhiệm phải chung thủy với một người đàn ông đã không còn ở bên cô về mặt tinh thần và thể xác.

Sau khi cúp máy, Mai không giữ được nữa. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà, bật khóc nức nở. Không phải vì Tuấn, mà vì sự cô đơn của chính cô, vì sự yếu đuối đã khiến cô bị em chồng quyến rũ, và vì sự bế tắc trong cuộc hôn nhân kéo dài.

Tiếng khóc của cô, dù đã cố kìm nén, vẫn lọt qua khe cửa.

Chỉ vài giây sau, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Chị dâu? Chuyện gì vậy? Chị có sao không?" Giọng Minh trầm thấp, đầy sự lo lắng chân thành.

Mai không trả lời, chỉ khóc lớn hơn.

"Mai, mở cửa cho em đi. Làm ơn. Nói chuyện với em đi."

Sự tha thiết trong giọng nói của Minh khiến bức tường phòng thủ của Mai sụp đổ hoàn toàn. Cô không còn sức lực để chiến đấu nữa. Cô lết ra mở cửa.

Minh bước vào, thấy Mai ngồi bệt dưới sàn, khuôn mặt sưng húp, nước mắt giàn giụa. Vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày của cô tan biến, chỉ còn lại một người phụ nữ yếu đuối, tổn thương.

Minh không nói gì. Cậu ta đóng cửa lại, khóa chốt một cách dứt khoát.

Sau đó, cậu ta quỳ xuống trước mặt Mai, ôm lấy cô.

"Ngoan nào. Đừng khóc nữa."

Cái ôm này không hề có dục vọng. Nó là cái ôm an ủi thuần túy đầu tiên, là sự đồng cảm thật sự từ một người đàn ông đã nhìn thấu nỗi đau của cô. Mai vùi mặt vào ngực Minh, khóc như một đứa trẻ. Mùi hương nam tính của cậu ta, sự ấm áp từ cơ thể rắn chắc đó, mang lại cảm giác an toàn mà cô đã đánh mất từ lâu.

Minh vuốt tóc cô nhẹ nhàng, để cô khóc thỏa thuê. Anh ta không hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì anh ta biết. Anh ta biết sự cô đơn của Mai đến từ đâu.

Khi tiếng khóc của Mai dịu xuống, Minh đỡ cô dậy, dìu cô ngồi lên giường. Cậu ta lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt và nước mũi cho cô.

"Tuấn... anh ấy sẽ không về trong sáu tháng nữa," Mai thều thào, giọng khản đặc.

Minh gật đầu, ánh mắt đầy thông cảm. Cậu ta ngồi sát bên Mai, tay vẫn ôm vai cô, giữ một khoảng cách tôn trọng.

"Em xin lỗi. Anh ấy bận rộn quá."

"Anh ấy không sai. Là em sai," Mai tự lên án. "Em... em đã không còn cảm thấy gì nữa. Em thấy ghét sự chờ đợi này."

Minh không an ủi bằng lời nói sáo rỗng. Cậu ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu Mai, siết chặt cô hơn một chút.

"Em hiểu mà. Em hiểu cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác khao khát được công nhận. Em cũng trải qua nó."

Sự đồng điệu đó làm trái tim Mai tan chảy. Cô ngước nhìn Minh, ánh mắt đầy sự biết ơn.

Cái chạm đầu tiên xảy ra.

Minh từ từ đưa tay xuống. Bàn tay ấm nóng không còn vuốt tóc nữa, mà trượt xuống cổ cô, rồi dừng lại ở quai xanh. Ngón tay Minh run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại. Sự an ủi đã bắt đầu biến chất.

Minh nghiêng mặt, ánh mắt không còn là sự đồng cảm, mà là sự căng thẳng giới tính bị dồn nén đến mức không thể kiểm soát.

"Anh Tuấn không thể cho chị điều chị cần, Mai. Em biết điều đó. Anh ấy đã để chị một mình quá lâu."

Bàn tay Minh trượt sâu hơn, từ vai xuống cánh tay. Hành động an ủi đã vượt qua ranh giới.

Cậu ta cúi thấp mặt. Môi Minh chỉ còn cách môi Mai một hơi thở. Mai nhắm nghiền mắt lại, không phải vì sợ hãi, mà vì sự đầu hàng hoàn toàn. Cô không còn sức lực để đẩy cậu ta ra nữa. Cô chỉ còn khao khát cái cảm giác được lấp đầy, được giải phóng.

Minh không vội vàng hôn. Cậu ta chỉ nhẹ nhàng đặt trán mình chạm vào trán Mai. Hơi thở nóng hổi, gấp gáp của cậu ta phả vào mặt cô.

"Hãy để em chữa lành cho chị, Mai. Chỉ một lần thôi. Không ai biết đâu."

Lời đề nghị, dù mang vẻ dịu dàng, nhưng chứa đầy sự cám dỗ tột cùng.

Mai mở mắt, nhìn vào đôi mắt rực lửa của em chồng. Cô không nói được một lời phản đối nào. Cô khẽ gật đầu, một cái gật đầu yếu ớt, nhưng đầy đủ cho sự đồng ý.

Ngay lập tức, Minh như được giải phóng. Anh ta không còn kiềm chế nữa.

Minh cúi xuống, không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một nụ hôn mạnh mẽ, chiếm đoạt, đầy dục vọng. Nụ hôn đó như một cơn khát được giải tỏa. Bàn tay Minh không còn vuốt ve, mà siết chặt lấy vòng eo Mai, kéo cô sát vào cơ thể nóng bỏng của mình.

Mai đáp lại bằng tất cả sự kìm nén, sự cô đơn và nỗi dằn vặt của cô. Giọt nước mắt của cô chưa kịp khô đã bị cuốn trôi bởi ngọn lửa dục vọng bùng lên dữ dội.

Cửa phòng đã bị khóa. Bên ngoài, trời mưa to, sấm chớp như lời cảnh báo về tội lỗi mà họ sắp phạm phải. Nhưng trong căn phòng kín, Mai và Minh đã buông xuôi.

Ranh giới đã không còn. Đêm nay, họ sẽ vượt rào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×