Sáng hôm sau, bầu không khí trong căn nhà còn ngột ngạt hơn. Mai và Minh tránh mặt nhau triệt để. Mai gần như không rời khỏi phòng, trừ những lúc cần thiết. Sự bứt rứt trong cô biến thành cơn đau đầu âm ỉ.
Tuy nhiên, sự căng thẳng đó không thể kéo dài mãi. Minh, với bản tính táo bạo và quyết đoán, đã tìm ra cách phá vỡ bức tường phòng vệ của Mai một lần nữa.
Khoảng giữa trưa, khi Bà Thoa đi chợ, tiếng gõ cửa phòng Mai vang lên.
"Chị dâu? Vòi nước phòng tắm nhà chị bị hỏng rồi. Nước rỉ xuống sàn." Giọng Minh vang lên ngoài cửa, có vẻ lo lắng.
Mai biết Minh đang nói dối. Vòi nước phòng cô vẫn bình thường. Nhưng nếu để nước rỉ, Bà Thoa về sẽ phát hiện. Cô đành mở cửa.
Minh đứng đó, mặc một chiếc áo phông ba lỗ cũ kỹ và quần jeans bạc màu, tay cầm hộp dụng cụ. Cậu ta trông như một người thợ sửa ống nước chuyên nghiệp, nhưng vẻ ngoài bụi bặm đó lại càng làm tăng thêm sự hấp dẫn hoang dại.
"Em vừa nghe tiếng nước. Chắc là ron cao su bị mòn. Để em vào xem." Minh nói, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt lo lắng của Mai.
Mai không thể từ chối. Cô dẫn Minh vào phòng tắm. Căn phòng vốn đã nhỏ hẹp, giờ đây càng trở nên chật chội với sự hiện diện của Minh. Mùi xà phòng thơm mát của Mai vẫn còn vương vấn trong không khí, hòa lẫn với mùi mồ hôi và nước hoa của Minh.
Minh cúi xuống, tháo vòi nước ra. Mai đứng ngay phía sau cậu ta, cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng không gian quá hẹp.
"Chị dâu đứng dịch vào một chút. Em cần chỗ để vặn."
Minh nói, và không đợi Mai phản ứng, cậu ta xoay người. Lưng trần (dưới lớp áo ba lỗ mỏng) của cậu ta cọ xát vào ngực Mai. Mai cứng đờ. Cảm giác da thịt cậu ta nóng ấm, săn chắc áp vào cô.
"Xin lỗi," Minh nói, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có sự hối lỗi, mà lại đầy vẻ thỏa mãn bí mật.
Mai cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Cô lùi về phía bồn rửa mặt, cố gắng hít thở sâu.
Minh bắt đầu thao tác, tiếng cờ lê lạch cạch vang lên. Cậu ta làm rất chậm.
"Chị dâu... Sao chị dạo này cứ lảng tránh em?" Minh đột ngột lên tiếng, không nhìn Mai.
"Chị không lảng tránh. Em đang nghĩ quá nhiều thôi."
"Thật không? Hay chị sợ?" Minh dừng tay, dựa lưng vào tường gạch men lạnh. "Chị sợ cái gì? Sợ cái chạm của em? Hay sợ chính mình?"
Mai cắn môi. "Minh. Anh trai em không có nhà. Em nên biết giữ chừng mực."
Minh quay hẳn lại, hai tay chống vào tường, nhốt Mai trong không gian giữa cậu ta và bồn rửa mặt. Khoảng cách gần đến mức Mai có thể thấy rõ từng giọt mồ hôi li ti trên trán Minh, và sự nóng bỏng không thể che giấu trong đôi mắt cậu ta.
"Em biết, Mai. Em biết." Minh thì thầm, giọng dịu xuống, mang theo một nỗi cô đơn chân thật.
Cậu ta kể, không phải để khiêu khích, mà để kết nối – "Em cũng cô đơn, Mai. Rất cô đơn. Em tốt nghiệp rồi, nhưng em chưa làm được gì cho gia đình. Mẹ cứ ép em phải thế này thế kia. Em không giống anh Tuấn. Em không giỏi giang, không điềm tĩnh. Em chỉ là thằng em chồng vô tích sự."
Sự yếu đuối bất ngờ này của Minh chạm đến trái tim Mai. Cô cũng là người phụ nữ bị mắc kẹt, bị cô đơn và bị xã hội gán cho vai trò "người vợ chờ chồng".
"Đừng nói vậy. Em còn trẻ, sẽ có cơ hội thôi," Mai khẽ nói, sự tức giận tan biến, thay vào đó là sự đồng cảm.
"Cơ hội thì có, nhưng sự thỏa mãn thì không," Minh nói, giọng đột ngột trở nên nghiêm túc và trầm thấp.
Cậu ta từ từ đưa tay lên, chạm vào mái tóc rối bời của Mai. "Anh Tuấn là người tốt, nhưng anh ấy khô khan. Anh ấy làm cho chị buồn, Mai. Anh ấy làm cho chị... lạnh."
Đôi mắt Minh quét xuống, nhìn chằm chằm vào cơ thể cô dưới lớp áo mỏng.
"Em biết mà," Minh nói chậm rãi, như một lời thú nhận, đồng thời cũng là một lời tuyên chiến.
"Em nhìn thấy cách chị nhìn em khi em tập gym. Em thấy chị cố ý mặc chiếc váy ngắn đó đêm qua. Em biết chị khao khát điều gì, Mai. Em biết chị cần một người đàn ông để giải phóng cái kìm nén đó."
Lời thú nhận thẳng thừng này khiến Mai choáng váng. Không còn là trêu chọc, đây là sự bóc trần tâm hồn và nhu cầu thể xác của cô một cách tàn nhẫn và chính xác.
"Minh! Em... em im ngay!" Mai gần như hét lên, nhưng âm thanh bị chặn lại trong họng vì sợ Bà Thoa nghe thấy.
Minh đưa bàn tay nóng ấm lên má cô, giữ chặt. Ánh mắt cậu ta rực cháy, không còn là em chồng nữa, mà là một người đàn ông đang đòi hỏi.
"Không, em sẽ không im. Chị cứ phủ nhận đi. Nhưng em biết, chị dâu. Và em cũng biết, em có thể cho chị điều đó."
Cậu ta nghiêng đầu, môi gần như chạm vào tai Mai, thì thầm một câu nói khiến toàn bộ cơ thể cô run rẩy.
"Đừng giả vờ nữa, Mai. Em là người hiểu chị hơn cả anh Tuấn lúc này. Em muốn chị. Và chị cũng muốn em. Em có thể làm chị sướng hơn bất cứ ai."
Nói rồi, Minh buông cô ra, quay lại với vòi nước, như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ta nhanh chóng vặn lại con ốc, tạo ra một tiếng "cạch" dứt khoát.
"Xong rồi, chị dâu. Vòi nước đã ổn. Nhưng... còn những thứ khác thì chưa." Minh nói, rồi cầm hộp dụng cụ rời đi.
Mai đứng đó, dựa vào tường gạch men lạnh lẽo. Cô thở dốc. Minh đã không hề chạm vào cơ thể cô một cách thô bạo, nhưng lời nói của cậu ta còn khiêu khích và xâm phạm hơn bất kỳ hành động nào.
Cô nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình đỏ bừng, đôi mắt sưng húp. Cô không biết mình giận hay bị kích thích hơn. Cô biết chắc chắn rằng, ranh giới giữa họ đã bị xóa nhòa. Và chỉ cần một lời mời gọi nữa, cô sẽ không thể cưỡng lại.