Phố cổ vào những buổi sáng mùa thu luôn mang một vẻ yên tĩnh và ấm áp mà chỉ khi bước vào mới cảm nhận được. Sương mờ nhẹ nhàng cuốn quanh những mái ngói đỏ nâu, xen kẽ với những hàng cây rụng lá vàng như dát một lớp vàng óng lên mặt đường. Tiếng bước chân người đi qua vỉa hè, tiếng rao hàng hóa, và thoảng hương hoa cúc ven đường tạo thành một bản hòa ca dịu dàng, khiến bất cứ ai bước vào cũng thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Cuối con phố nhỏ, nép mình bên gốc cây bạch quả già, là một quán trà nhỏ với biển hiệu gỗ giản dị: “Nguyệt Trà Quán”. Bảng hiệu màu nâu sậm, chữ khắc màu vàng nhạt, trông như hòa cùng không gian cổ kính của con phố. Khung cửa gỗ sơn mờ hơi bong tróc, nhưng lại mang một vẻ duyên dáng cổ điển khiến người ta muốn ghé bước vào.
Nữ chính, Lạc Nhược, đang đứng phía sau quầy gỗ, tập trung pha một ấm trà hoa nhài. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc đen mượt của cô, làm nổi bật làn da trắng như sứ. Những ngón tay thon dài khẽ khua lá trà trong ấm, nước từ từ chuyển sang màu vàng nhạt, bốc lên hương thơm dìu dịu, thoang thoảng khiến bất cứ ai bước vào quán cũng phải dừng lại một chút để hít hà.
Nhược là chủ quán trà từ khi mới hai mươi, nhưng với mọi người, cô không chỉ là một chủ quán bình thường. Cô biết pha trà, chọn lá trà, biết cách nhấn nhá hương vị để tạo sự cân bằng tuyệt đối. Cô yêu trà đến mức khi pha, dường như mọi lo toan trong lòng đều tan biến. Ngay cả khi có khách khó tính, Nhược luôn giữ thái độ dịu dàng, mỉm cười và khéo léo xử lý mọi tình huống.
Hôm nay, quán trà vắng lặng hơn thường lệ. Chỉ có vài khách quen ngồi ở góc quán, lặng lẽ thưởng trà, lật những cuốn sách cổ hoặc trò chuyện nhỏ nhẹ. Nhược đưa ấm trà lên, rót nước nóng vào từng chén, khẽ nhấp một ngụm trà đầu tiên, hương nhài lan tỏa khắp không gian.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu có khách mới. Nhược ngẩng đầu và thấy một người đàn ông bước vào. Anh mặc áo dài màu lam nhạt, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn trong đó là một vẻ tò mò tinh tế. Nhìn từ xa, anh như một nhân vật vừa bước ra từ tranh thủy mặc: nghiêm nghị, lạnh lùng, nhưng lại mang sức hút khó cưỡng.
“Chào buổi sáng, cô chủ quán. Có thể cho tôi một ấm trà đặc biệt không?” – giọng nói trầm ấm vang lên, khiến Nhược không khỏi hơi bối rối.
“Dạ… vâng, xin mời ngồi, tôi sẽ pha ngay,” Nhược nhẹ nhàng đáp, giọng không run nhưng nhịp tim thì lỡ vài nhịp. Không biết sao, khi nhìn vào ánh mắt ấy, cô cảm thấy một luồng cảm giác lạ, vừa tò mò vừa hơi e dè.
Nam khách chọn một chỗ gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét hoàn hảo, góc cạnh nhưng không cứng nhắc. Nhược cẩn thận chuẩn bị lá trà, đặt lên bàn, rồi từ từ rót nước sôi vào ấm, quan sát từng động tác của mình.
Khi chén trà được đặt trước mặt nam khách, anh nhấc chén lên, hít một hơi thật sâu, và nở một nụ cười thoáng qua – nụ cười đầu tiên khiến Nhược thấy tim mình hơi rung động.
“Cô… pha trà rất đặc biệt. Hương trà dịu dàng mà thanh tao,” anh nói, giọng trầm nhưng vừa đủ ấm áp.
Nhược mỉm cười, hơi cúi đầu: “Cảm ơn anh. Tôi chỉ cố gắng pha trà đúng cách, để người thưởng thức cảm nhận được vị tinh khiết của trà thôi.”
Một khoảnh khắc im lặng, chỉ còn tiếng nước rót và mùi hương trà lan tỏa khắp quán. Không khí như dừng lại, chỉ còn Nhược và vị khách lạ, hai con người xa lạ nhưng bỗng nhiên cảm thấy gần nhau một cách kỳ lạ.
“Anh tên gì?” Nhược không biết tại sao lại hỏi, nhưng giọng nói của cô trầm xuống, hơi tò mò.
“Tên là Thẩm Dực.” – Anh trả lời, hơi nghiêng đầu quan sát cô, đôi mắt dường như nhìn thấu tâm trí của Nhược.
“Nhược… Lạc Nhược.” Cô trả lời, cẩn trọng. Cái tên vừa nhẹ nhàng vừa mang một chút dịu dàng, như hương trà cô đang pha.
Thẩm Dực nhấp một ngụm trà, nhắm mắt lại, dường như muốn cảm nhận vị trà sâu hơn. Khi mở mắt, ánh mắt anh dừng lại ở Nhược một giây lâu hơn bình thường.
“Nhược… một cái tên đẹp. Giống như hương trà mùa thu vậy,” anh nói. Lần này, nụ cười của anh nở rộng hơn, khiến Nhược không khỏi xao xuyến.
Một buổi sáng yên bình, nhưng từ lúc Thẩm Dực bước vào, không gian trong quán trà như thay đổi. Nhược cảm nhận được nhịp tim mình nhanh hơn, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Buổi sáng trôi qua chậm rãi. Thẩm Dực tiếp tục thưởng thức trà, nhâm nhi từng chén nhỏ, thi thoảng hỏi Nhược về các loại trà, cách pha, và những bí quyết nhỏ mà cô dùng để làm cho mỗi ấm trà trở nên đặc biệt. Nhược kể về lá trà, về mùa hái, về cách cân chỉnh nhiệt độ nước và thời gian hãm trà. Giọng cô nhẹ nhàng, say mê, khiến Thẩm Dực lắng nghe không rời mắt.
Nhược không biết, nhưng đối với Thẩm Dực, đây là buổi sáng hiếm hoi anh thực sự cảm thấy thư thái. Vốn sống trong thế giới bận rộn, lạnh lùng và luôn giữ khoảng cách với mọi người, giờ đây anh như được thả mình trong không gian nhẹ nhàng, ngọt ngào của quán trà nhỏ.
Khi Thẩm Dực đứng dậy chuẩn bị ra về, Nhược đưa tay trao anh một túi trà nhỏ. “Đây là loại trà đặc biệt tôi pha sáng nay. Anh có thể mang về, thưởng thức khi rảnh.”
Thẩm Dực nhận túi trà, ánh mắt dừng lại ở cô một lúc lâu. “Cảm ơn Nhược. Hẹn gặp lại cô… tại quán trà này.” Giọng anh trầm ấm nhưng mang theo một chút hứa hẹn, khiến Nhược không khỏi mỉm cười.
Khi anh bước ra khỏi quán, cánh cửa gỗ khép lại, mùi trà vẫn còn thoang thoảng, lẫn với ánh nắng mùa thu. Nhược đứng lặng nhìn theo bóng dáng Thẩm Dực xa dần, lòng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vừa hồi hộp vừa háo hức.
“Có lẽ… hôm nay, mọi thứ sẽ không còn bình yên như trước nữa,” Nhược thầm nghĩ, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, nhẹ nhàng như hương trà thoảng qua trong sương sớm.
Và chính từ khoảnh khắc đó, câu chuyện giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực bắt đầu, như những làn khói trà mỏng manh lan tỏa khắp quán, mang theo hương vị ngọt ngào, dịu dàng và một chút bí ẩn chưa biết trước.