người trong trà

Chương 2: Vị khách quay lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Nhược bước vào quán trà như thường lệ. Không khí yên tĩnh, những chiếc bàn gỗ bóng loáng, và mùi hương trà thoang thoảng vẫn khiến cô cảm thấy an yên. Nhưng trái tim cô vẫn còn chút hồi hộp, vì hình ảnh người khách hôm qua – Thẩm Dực – vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí.

Cô tự nhủ: “Chắc hôm qua chỉ là khách lạ ghé qua… thôi mà.” Nhưng lòng dạ lại không yên. Dù không muốn thừa nhận, cô thấy mình mong chờ người khách lạ ấy trở lại.

Khoảng giữa buổi sáng, khi Nhược đang bận rộn dọn dẹp những tách trà đã dùng xong, tiếng chuông cửa vang lên. Cô ngẩng đầu và lập tức nhận ra: đúng là anh – Thẩm Dực. Anh mặc áo dài lam nhạt như hôm qua, dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn chứa một chút tò mò, và lần này có thêm nét tĩnh lặng, như người đang tìm kiếm điều gì đó.

“Chào buổi sáng, cô chủ quán. Hôm nay có món trà đặc biệt nào không?” giọng anh trầm ấm vang lên, khiến Nhược không khỏi mỉm cười.

“Dạ, có chứ. Hôm nay tôi chuẩn bị trà hoa nhài mới thu hái sáng sớm, có thể anh thử,” Nhược trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng hơi run rẩy.

Thẩm Dực gật đầu, bước vào quán, chọn vị trí quen thuộc gần cửa sổ. Nhược pha trà cẩn thận, từng động tác uyển chuyển, từ việc hãm trà, rót nước đến xếp chén, tất cả đều toát lên sự tinh tế. Khi đặt chén trà trước mặt anh, cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua tay.

“Nhìn cô pha trà, tôi lại thấy hương trà còn đậm hơn cả mùi hoa nhài.” Anh nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt dường như cười.

Nhược lặng người một giây, rồi mỉm cười: “Cảm ơn anh. Tôi chỉ muốn người thưởng thức cảm nhận được sự tinh khiết của trà thôi.”

Bầu không khí trong quán yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước sôi rót vào ấm và hương trà lan tỏa. Nhưng lần này, Nhược nhận ra Thẩm Dực không chỉ đơn thuần là khách hàng – anh quan sát từng chi tiết, từ cách cô sắp xếp tách chén đến cách cô nhấn nhá hương trà, dường như muốn hiểu cả tâm hồn của cô qua những cử chỉ nhỏ nhặt ấy.

“Cô thật sự yêu trà à?” Anh hỏi, ánh mắt dừng lại ở cô.

“Dạ, tôi… yêu. Trà giúp tôi bình tĩnh, giúp tôi quên đi những phiền muộn,” Nhược trả lời, giọng chân thành.

Thẩm Dực gật nhẹ, như đồng cảm. Anh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nhắm mắt tận hưởng hương vị. Nhược lặng nhìn, thấy anh không chỉ thưởng thức trà mà còn chăm chú quan sát phản ứng của mình. Một cảm giác lạ chợt trào dâng trong lòng cô – vừa hồi hộp, vừa muốn gần gũi, nhưng lại e dè.

Sau một hồi, Thẩm Dực mở mắt, nở một nụ cười thoáng qua: “Cô pha trà rất khéo, đúng là không hổ danh chủ quán nổi tiếng cuối phố.”

Nhược đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ: “Cảm ơn anh, tôi… chỉ là cố gắng thôi.”

Những ngày tiếp theo, Thẩm Dực thường xuyên ghé quán, và mỗi lần như vậy, Nhược lại thấy tim mình rung lên từng nhịp. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ thưởng trà, quan sát, và thi thoảng đưa ra một vài câu hỏi tinh tế về trà. Nhưng chính những câu hỏi đó khiến Nhược cảm thấy mình được để ý, được trân trọng.

Một buổi sáng, khi Nhược đang bận chuẩn bị trà cho khách quen, Thẩm Dực bất ngờ nói:

“Nhược, hôm nay cô có thể dạy tôi pha trà không? Tôi muốn thử làm một ấm trà như cô.”

Nhược hơi giật mình, rồi mỉm cười: “Dạ, được chứ. Nhưng anh phải thật sự kiên nhẫn, trà không thể vội vàng.”

Anh gật đầu, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. Nhược bắt đầu chỉ dẫn anh từng bước: từ cách lựa chọn lá trà, đo nhiệt độ nước, hãm trà đúng thời gian, đến cách rót nước vào chén.

“Cô làm quá tinh tế. Mỗi động tác đều mang hồn trà.” Thẩm Dực nói, ánh mắt chăm chú nhìn tay cô.

Nhược cười khẽ: “Anh cũng đừng quá áp lực. Quan trọng là cảm nhận hương trà bằng trái tim, không phải bằng công thức.”

Trong khi dạy, Nhược phát hiện Thẩm Dực không phải người vụng về. Anh học nhanh, cẩn thận, và đặc biệt là chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Nhược không khỏi ngạc nhiên: người khách lạnh lùng mà hôm qua nhìn có vẻ khó gần, hóa ra lại tinh tế và chân thành đến vậy.

Một khoảnh khắc, Thẩm Dực vô tình chạm tay Nhược khi lấy ấm trà. Cả hai dừng lại, ánh mắt chạm nhau, tim nhịp nhanh. Nhược cảm thấy mặt mình nóng bừng, còn anh thì hơi nhếch môi, nụ cười thoáng qua, đầy ý tứ.

“Anh… có vẻ hợp với trà lắm,” Nhược nói, cố giữ bình tĩnh.

“Vậy à? Có lẽ… tôi hợp với cô hơn,” Thẩm Dực đáp, giọng trầm trầm nhưng ấm áp, khiến Nhược không khỏi đỏ mặt.

Ngày hôm đó, quán trà trở nên sinh động hơn hẳn. Khách đến đều có cảm giác thoải mái, bởi không khí vừa yên bình vừa ấm áp, như có một luồng năng lượng dịu dàng lan tỏa khắp nơi. Nhược dần nhận ra, mỗi lần Thẩm Dực ghé quán, cô không chỉ pha trà mà còn pha cả những cảm xúc khó gọi tên – vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào.

Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu xiên qua cửa sổ, Thẩm Dực đứng dậy chuẩn bị ra về. Anh đưa cho Nhược một chiếc túi nhỏ, bên trong là một loại trà quý hiếm mà anh vừa mang về.

“Cô thử xem, tôi nghĩ cô sẽ thích,” anh nói.

Nhược nhận túi trà, ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… Thật tuyệt.”

Trước khi rời quán, Thẩm Dực quay lại nhìn cô một lần nữa, ánh mắt chứa đầy ý tứ. “Hẹn gặp lại Nhược. Và lần tới, tôi muốn thử pha trà với cô lần nữa.”

Nhược đứng lặng nhìn bóng anh rời đi, lòng dậy lên một cảm giác ấm áp, vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào. Cô thầm nghĩ: “Có lẽ… câu chuyện giữa chúng tôi mới chỉ bắt đầu thôi.”

Những ngày tiếp theo, Thẩm Dực thường ghé quán hơn, không chỉ vì trà, mà còn vì cảm giác muốn gần Nhược. Mỗi lần anh xuất hiện, quán trà bỗng sống động hơn, và trái tim Nhược lại rung lên từng nhịp.

Một buổi chiều mưa nhẹ, Thẩm Dực đến quán trong bộ áo khoác lam sậm. Cơn mưa bất chợt khiến Nhược lo lắng, cô chạy ra cửa sổ nhìn, thấy anh đứng dưới mái hiên, cầm ô, nhưng vẫn lạnh lùng quan sát quán. Cô chạy ra mở cửa, ngạc nhiên khi anh mỉm cười:

“Nhược, không sao chứ? Anh thấy mưa nhẹ nhưng lại muốn ghé xem cô.”

Nhược cười, tay run run vì mưa và sự gần gũi bất ngờ: “Anh… lạnh lắm sao?”

“Có cô bên cạnh, tôi không lạnh.” Anh đáp, ánh mắt ấm áp, tràn đầy ý tứ.

Khoảnh khắc ấy, quán trà không chỉ là nơi thưởng thức hương vị trà nữa, mà còn là nơi bắt đầu những rung động đầu tiên giữa hai con người xa lạ, dần trở nên gần gũi, thân mật.

Buổi tối hôm đó, Nhược ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà, hương nhài lan tỏa, lòng cô tràn đầy cảm xúc khó gọi tên. Cô biết rằng, từ hôm nay, Thẩm Dực không chỉ là khách hàng bình thường nữa – anh là người đặc biệt, và mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô lại nhấp nhô những nhịp lạ, vừa hồi hộp, vừa ngọt ngào, như hương trà thoảng trong gió mùa thu.

Và chính từ khoảnh khắc đó, nhịp sống yên bình của Nguyệt Trà Quán bắt đầu thay đổi – mỗi ngày đều đón chào những rung động mới, những tình cảm tinh tế, và những khoảnh khắc ngọt ngào đầy bất ngờ giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×