người trong trà

Chương 6: Những cử chỉ ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, chiếu lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng trong Nguyệt Trà Quán. Lạc Nhược đứng sau quầy, chuẩn bị những dụng cụ pha trà, hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương trà hoa nhài thoang thoảng. Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của Thẩm Dực ngày hôm qua – ánh mắt dịu dàng, đầy ý tứ khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.

Tiếng chuông cửa vang lên, Nhược quay đầu, và thấy Thẩm Dực bước vào, mặc áo dài màu lam nhạt, tay cầm túi trà quý mà anh vừa mang về. Anh tiến lại gần quầy, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ý tứ:

“Nhược, hôm nay cô có sẵn sàng cho một buổi học pha trà đặc biệt không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm nhưng mang vẻ tinh nghịch.

Nhược đỏ mặt, nụ cười khẽ nở: “Dạ… sẵn sàng. Nhưng anh phải hứa là sẽ thật cẩn thận, không làm đổ trà như hôm trước nhé.”

“Dạ, tôi hứa.” Anh đáp, nụ cười ẩn ý trên môi.

Họ cùng nhau chuẩn bị dụng cụ, chọn lá trà, cân lượng trà và kiểm soát nhiệt độ nước. Lần này, Thẩm Dực tỏ ra nghiêm túc và cẩn thận hơn hẳn, nhưng vẫn còn vài chi tiết vụng về khiến Nhược phải giúp đỡ. Một lần, khi anh cầm ấm trà, tay run nhẹ, nước chảy ra mép, Nhược vội vàng đặt tay lên tay anh, kéo anh lại gần:

“Anh… cẩn thận hơn nhé.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, tim cùng nhịp đập. Thẩm Dực mỉm cười dịu dàng:

“Có cô ở bên, tôi sẽ không run nữa.”

Buổi sáng trôi qua trong tiếng cười và hương trà. Khi ấm trà cuối cùng được rót ra, Thẩm Dực nhấc chén trà lên, nhắm mắt thưởng thức. Hương trà lan tỏa, hòa quyện với mùi gỗ và ánh nắng xuyên qua cửa, khiến cả hai cảm thấy bình yên lạ thường.

“Cô… pha trà thật tuyệt. Ngọt ngào như ánh nắng mùa thu,” anh nói, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm trầm.

Nhược đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… nói linh tinh rồi.”

Sau khi thưởng trà, Thẩm Dực bỗng nghiêm túc:

“Nhược… hôm nay tôi muốn thử một điều.” Anh tiến gần cô, ánh mắt dịu dàng. “Tôi muốn học cách cảm nhận cảm xúc qua trà – tức là, học cách hiểu cô hơn.”

Nhược ngạc nhiên, nhưng ánh mắt sáng lên: “Dạ… được, nhưng anh phải thật tập trung và tôn trọng trà, không được nói linh tinh nữa nhé.”

Thẩm Dực gật đầu. Anh đưa tay chạm nhẹ vào tay Nhược, dường như muốn hướng dẫn cô cùng thực hiện một động tác tinh tế trong pha trà. Khoảnh khắc này khiến cả hai cùng im lặng, tim nhảy loạn nhịp.

“Anh… hơi gần quá rồi đó,” Nhược nói, giọng run run nhưng vẫn mang vẻ trêu chọc.

“Đúng vậy, nhưng chỉ khi gần cô, tôi mới thấy yên tâm,” anh đáp, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Buổi sáng tiếp tục trôi qua trong những khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào. Khi rót trà, Thẩm Dực vô tình chạm nhẹ vào tay Nhược, và cả hai cùng cười khẽ, ánh mắt chạm nhau, cảm giác gần gũi lan tỏa.

Một khách quen bước vào, nhìn họ pha trà cùng nhau, thầm nói:

“Nhìn hai người ấy mà thấy trà cũng ngọt lạ thường…”

Nhược đỏ mặt, cúi đầu cười khẽ. Cô nhận ra rằng, từ khi Thẩm Dực xuất hiện, không chỉ quán trà thay đổi mà chính cô cũng thay đổi. Trái tim cô rung lên từng nhịp, mỗi lần nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.

Chiều đến, ánh nắng xiên qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng lung linh trên bàn. Thẩm Dực đề nghị thử một trò mới:

“Nhược, hôm nay chúng ta thử ‘trò chơi pha trà song hành’. Mỗi người pha một phần, rồi hợp nhất thành một ấm trà hoàn chỉnh. Tôi muốn thử cảm nhận sự phối hợp với cô.”

Nhược nhíu mày, nhưng ánh mắt lóe lên niềm thích thú: “Trò này nghe hay đấy. Nhưng anh phải theo đúng nhịp của tôi, không được vội vàng.”

Cả buổi chiều, họ vừa pha trà vừa phối hợp với nhau, mỗi động tác đều phải ăn khớp, từ việc cân trà, rót nước đến xếp chén. Những lần Thẩm Dực vụng về, Nhược đều kịp thời sửa chữa, và mỗi lần như vậy, khoảng cách giữa họ lại gần hơn. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khi cùng rót nước khiến cả hai im lặng, tim đập nhanh.

Khi ấm trà hoàn chỉnh được đặt trên bàn, Thẩm Dực nhìn Nhược, ánh mắt dịu dàng:

“Cô… chúng ta thật sự phối hợp tốt. Tôi cảm nhận được… cảm xúc của cô trong từng cử chỉ.”

Nhược đỏ mặt, giọng run run: “Anh… cũng pha rất tốt, nhưng… đừng nói mấy lời ngọt ngào quá, tôi sẽ xấu hổ mất.”

Thẩm Dực mỉm cười, cúi thấp, đặt tay lên tay Nhược:

“Vậy tôi chỉ nói trong lòng thôi… để cô biết, tôi thích cảm giác gần cô.”

Khoảnh khắc ấy, Nhược cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên, hồi hộp và hạnh phúc.

Buổi tối, khi quán trà vắng khách, Thẩm Dực vẫn chưa muốn rời đi. Anh ngồi gần Nhược, đưa cho cô một chiếc túi nhỏ bên trong là loại trà hoa sen quý mà anh vừa pha.

“Cô thử xem, hôm nay tôi pha theo cách chúng ta phối hợp. Hy vọng cô thích.”

Nhược nhận túi trà, mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… thật tuyệt.”

Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý tứ:

“Hẹn gặp lại Nhược. Lần tới, tôi muốn thử pha trà cùng cô lần nữa… và học thêm nhiều bí quyết từ cô.”

Khi anh rời đi, Nhược đứng lặng nhìn bóng dáng anh khuất dần trong ánh nắng chiều. Trái tim cô nhảy loạn nhịp, hương trà hoa nhài lan tỏa khắp quán, hòa cùng cảm giác ngọt ngào khó tả.

Cô biết rằng, từ hôm nay, Nguyệt Trà Quán không chỉ là nơi thưởng thức trà mà còn là nơi bắt đầu những khoảnh khắc tinh tế, ngọt ngào, và một tình cảm đầy hứa hẹn giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực.

Những cử chỉ vụng về nhưng tràn đầy ý tứ, những khoảnh khắc gần gũi, và cả những trò chơi trà sáng tạo khiến trái tim họ ngày càng gần nhau. Và từ đây, mỗi ngày trong quán trà đều là một câu chuyện mới – một câu chuyện pha trộn giữa trà, ánh nắng, tiếng cười, và những rung động đầu tiên, khiến độc giả không thể rời mắt khỏi mạch truyện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×