người trong trà

Chương 5: Những hẹn hò đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, ánh nắng len qua những tán cây bạch quả trên con phố nhỏ. Nguyệt Trà Quán lại mở cửa, tỏa hương trà nhẹ nhàng lan ra khắp con phố. Lạc Nhược đứng sau quầy, chuẩn bị các dụng cụ pha trà, mắt thoáng nhìn ra cửa sổ, trong lòng vẫn còn cảm giác bồi hồi từ buổi chiều hôm qua, khi Thẩm Dực ra về với chiếc túi trà hoa nhài sen.

Khoảng giữa buổi sáng, tiếng chuông cửa vang lên. Nhược quay đầu, và ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc: Thẩm Dực. Anh bước vào, vẻ lạnh lùng vẫn còn đó, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn, mang theo một chút tinh nghịch khó nhận ra ở những lần trước.

“Chào Nhược. Hôm nay chúng ta thử một điều mới nhé,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng ẩn ý vui vẻ.

“Điều mới gì ạ?” Nhược hỏi, vừa tò mò vừa háo hức.

“Chúng ta đi… hẹn hò trà ngoài trời.” Anh đáp, nụ cười thoáng qua trên môi, khiến Nhược không khỏi đỏ mặt.

Nhược ngạc nhiên, nhưng ánh mắt sáng lên: “Hẹn hò… trà ngoài trời sao? Ở đâu?”

Thẩm Dực chỉ ra một khoảng sân nhỏ phía sau quán, nơi đặt vài bàn gỗ và ghế tre giản dị, dưới tán cây bạch quả, với ánh nắng chiếu xiên qua lá vàng rực. “Ở đây. Tôi muốn cùng cô pha trà, thưởng trà, và… tận hưởng buổi sáng trong yên bình.”

Nhược cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp. Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Dạ… được. Nhưng anh phải hứa là sẽ thật cẩn thận, không được làm đổ trà.”

“Dạ, tôi hứa,” anh đáp, ánh mắt nghiêm túc, nhưng nụ cười vẫn ẩn ý, làm Nhược đỏ mặt.

Họ cùng nhau chuẩn bị dụng cụ, chọn lá trà, cân lượng trà và kiểm soát nhiệt độ nước. Lần này, Thẩm Dực cố gắng hết sức để làm đúng theo hướng dẫn của Nhược. Tuy nhiên, anh vẫn vụng về ở vài chi tiết nhỏ, như làm đổ một chút nước nóng ra mép ấm. Nhược vội vàng giúp anh, hai bàn tay chạm nhau, và khoảnh khắc ấy khiến cả hai im lặng, tim nhịp nhanh.

“Anh… cẩn thận hơn nhé,” Nhược nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa trêu chọc.

“Dạ… cô thật nghiêm khắc,” anh đáp, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú.

Buổi sáng trôi qua trong tiếng cười và hương trà. Khi ấm trà cuối cùng được rót ra, Thẩm Dực nhấc chén trà lên, hít thật sâu, nhắm mắt thưởng thức. Hương trà lan tỏa, hòa quyện với mùi cỏ cây ngoài sân, khiến cả hai cảm thấy nhẹ nhõm, yên bình.

“Cô… pha trà thật tuyệt. Ngọt ngào như ánh nắng mùa thu,” anh nói, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm trầm.

Nhược đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… nói linh tinh rồi.”

Sau khi thưởng trà, Thẩm Dực đề nghị thử một trò vui:

“Nhược, hôm nay chúng ta thử ‘trò chơi trà’. Tôi sẽ pha một ấm trà, cô sẽ pha một ấm khác. Rồi chúng ta cùng đoán xem trà nào ngọt hơn.”

Nhược nhíu mày, nhưng ánh mắt lóe lên niềm thích thú. “Trò này nghe hay đấy. Nhưng anh phải chịu khó lắng nghe hướng dẫn, không được nóng vội.”

Cả buổi sáng, họ vừa pha trà vừa trò chuyện. Thẩm Dực học hỏi nhanh, nhưng vẫn có những khoảnh khắc vụng về khiến Nhược phải giúp đỡ. Một lần, khi anh cầm ấm trà, nước nóng chảy ra ngoài, Nhược vội vàng đặt tay lên bàn, kéo anh lại gần. Khoảnh khắc ấy, tim cả hai như lỡ nhịp, và họ nhìn nhau, cười khẽ.

Buổi trưa, ánh nắng xiên qua tán cây, tạo thành những vệt sáng lung linh trên bàn. Thẩm Dực nhìn Nhược, ánh mắt tràn đầy ý tứ:

“Nhược, tôi muốn hỏi cô một điều… Liệu… chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau như thế này không? Không chỉ là pha trà, mà là… thưởng thức trà cùng nhau.”

Nhược đỏ mặt, trái tim nhảy loạn nhịp. Cô gật đầu, giọng run run: “Dạ… tôi cũng muốn….”

Khoảnh khắc ấy, họ cùng nhau thưởng thức trà, trò chuyện về những ngày mưa, về mùa thu, về những hương vị trà chỉ có thể cảm nhận khi thưởng trà cùng nhau. Không khí yên bình, ánh nắng dịu dàng, và những cử chỉ nhỏ nhặt – trao tách trà, đặt tay lên bàn cùng nhau – khiến cả hai ngày càng gần gũi.

Khách quen bước vào quán, nhìn hai người, không khỏi mỉm cười. Một cụ già nhận xét nhỏ:

“Nhìn họ pha trà mà thấy vui ghê, trà cũng ngọt lạ thường…”

Nhược nghe vậy, vừa đỏ mặt vừa bật cười. Cô nhận ra rằng, từ khi Thẩm Dực xuất hiện, không chỉ quán trà thay đổi mà chính cô cũng thay đổi. Trái tim cô rung lên từng nhịp, mỗi lần nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.

Chiều muộn, khi ánh nắng xiên qua khung cửa, Thẩm Dực đứng dậy, chuẩn bị rời quán. Anh đưa cho Nhược một túi trà nhỏ, bên trong là loại trà hoa nhài sen quý mà anh đã pha.

“Cô thử xem, hôm nay tôi pha theo cách cô chỉ dẫn. Hy vọng cô thích,” anh nói, ánh mắt dịu dàng.

Nhược nhận túi trà, mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… thật tuyệt.”

Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý tứ:

“Hẹn gặp lại Nhược. Lần tới, tôi muốn thử pha trà cùng cô lần nữa… và học thêm nhiều bí quyết từ cô.”

Khi anh rời đi, Nhược đứng lặng nhìn bóng dáng anh khuất dần trong ánh nắng chiều, tim cô nhảy loạn nhịp. Buổi tối, cô ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà, hương nhài thoang thoảng. Cô mỉm cười, nghĩ về Thẩm Dực – về ánh mắt, nụ cười, và những khoảnh khắc ngọt ngào, vụng về nhưng đáng yêu.

Cô biết rằng, từ hôm nay, Nguyệt Trà Quán không chỉ là nơi thưởng thức trà mà còn là nơi bắt đầu những rung động tinh tế, những khoảnh khắc ngọt ngào và một tình cảm đầy hứa hẹn giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực.

Những khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào hôm nay chỉ là bước khởi đầu. Từ đây, mỗi ngày với họ đều là một câu chuyện mới – một câu chuyện pha trộn giữa trà, nắng, mưa, tiếng cười, ánh mắt và những rung động đầu tiên, khiến trái tim cả hai luôn thổn thức, chờ đợi những bất ngờ tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×