người tu tiên cuối cùng của nhân gian

Chương 1: Ngày linh khí chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã ba nghìn năm không còn sáng theo cách cũ.

Từ khi linh khí rời khỏi nhân gian, mặt trời cũng chẳng còn là ngọn lửa của thiên đạo, mà chỉ là một khối kim loại khổng lồ, treo trên vòm không u ám.

Người đời gọi thời đại ấy là “Hậu Pháp Kỷ” — thời đại không còn tu tiên, không còn phép thuật, không còn hy vọng vượt qua phàm trần.

Khi linh khí cạn, đạo tâm mục nát, hàng vạn năm huy hoàng của giới tu hành tan biến như tro bụi sau một cơn gió.

Chẳng còn ai nói về “phi thăng”.

Chẳng còn ai tin rằng trời đất từng mở cửa cho con người chạm đến bất tử.

Giữa biển cát vàng, nơi từng là Thánh Sơn Vô Cực, chỉ còn sót lại một bóng người.

Áo xám, tóc đen, đôi mắt sâu như vực.

Trên trán hắn có một vết nứt mảnh — ánh sáng mờ như sợi tơ, run rẩy mỗi khi gió thổi qua.

Hắn là Lạc Trần, người tu tiên cuối cùng của nhân gian.

Ba nghìn năm trước, khi các tông môn sụp đổ, hắn vẫn còn là một đứa trẻ được giấu trong linh thạch bảo hộ. Tổ sư Vô Cực Tông dùng linh hồn của chính mình phong ấn nó, để lưu lại một mạch linh khí duy nhất.

Và giờ, phong ấn ấy đã tan.

Cát bay như tro tàn.

Lạc Trần ngồi trên đỉnh tàn tích, đôi mắt khép hờ. Trong cơ thể hắn, chỉ còn lại một tia linh khí yếu ớt — như tàn lửa sắp tắt trong đêm gió.

Hắn vận Vô Cực Tâm Pháp, hơi thở hòa cùng nhịp của đất. Không gian xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy qua mạch.

Nhưng dù cố đến đâu, linh khí vẫn không đáp lại.

Từng giọt mồ hôi hòa vào cát, biến mất không dấu.

Cả thế giới như đang mỉm cười chua chát với hắn.

“Thiên đạo đã bỏ đi rồi.”

Giọng nói già nua vang lên trong tâm thức hắn — đó là Linh Vân Đạo Nhân, tàn hồn của tổ sư.

Lạc Trần mở mắt, đôi đồng tử như ánh sao tàn.

“Đạo tổ… Vì sao lại để linh khí biến mất?”

“Không ai lấy đi, chỉ là… nó đã mệt rồi.”

Gió thổi qua, mang theo mùi bụi đá và vị muối của thời gian.

Ba nghìn năm, nhân gian đã thay đổi đến mức không còn chỗ cho thần thoại. Thành trì kim loại mọc lên trên di tích cổ, con người chế tạo máy móc vận hành bằng năng lượng nhân tạo, thay cho linh lực.

Thế giới mới thịnh vượng, nhưng linh hồn con người ngày càng rỗng.

Lạc Trần rời khỏi Thánh Sơn. Dưới chân hắn là biển cát từng là nơi tu sĩ ngồi nhập định. Giờ đây chỉ còn những xác kim loại bị gió mài nhẵn.

Hắn đi qua những tàn tích khắc đầy phù văn — một ngôn ngữ đã không ai hiểu.

Mỗi bước đi, hắn đều niệm một câu cổ chú.

Mỗi câu, như một lời cầu nguyện gửi vào hư vô.

Hắn không tìm kiếm bất tử, chỉ muốn biết vì sao thiên đạo lại lặng im.

Tại thành thị Thiên Không Thủ Đô, nơi từng là trung tâm của giới phàm nhân, những tòa nhà vươn cao chạm mây. Biển quảng cáo hologram rực sáng, thay cho tinh tú.

Không ai còn nhớ đến Vô Cực Tông, không ai còn nhớ đến chữ “tu”.

Một đứa trẻ đứng ở góc phố nhìn hắn đi qua, đôi mắt ngây thơ hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, ông kia cầm kiếm làm gì vậy?”

“Đạo cụ sân khấu thôi con. Thời buổi này ai còn tin tiên?”

Lạc Trần không nói gì.

Hắn đi tiếp, qua từng con phố, qua từng ánh đèn lạnh.

Ở đâu đó, hắn vẫn nghe thấy tiếng thì thầm: “Ngươi là kẻ lỗi thời, là truyền thuyết không ai cần.”

Đêm xuống.

Trên mái một tòa tháp cũ kỹ, hắn ngồi một mình, nhìn về phía chân trời — nơi xưa kia là cổng thiên giới.

Đã lâu lắm rồi, hắn không nghe thấy tiếng sấm của thiên đạo, không thấy ánh cầu vồng của linh lực.

Bỗng, một cơn gió khác lạ thổi qua.

Một luồng sáng mong manh từ dưới đất dâng lên, chạm vào trán hắn.

Đó là tàn linh khí cuối cùng của nhân gian, yếu ớt như hơi thở của đứa trẻ sắp ngủ.

Lạc Trần chạm tay vào luồng sáng ấy. Cảm giác vừa lạ vừa thân quen — như chạm vào ký ức xa xăm.

“Ngươi vẫn còn đây…”

Linh khí không trả lời, chỉ cuộn quanh tay hắn một lát rồi tan biến.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra: linh khí chưa chết hoàn toàn.

Hắn rời tháp, men theo ký ức cổ, đi đến Thung Lũng Hồi Âm — nơi từng là tâm mạch của đại địa.

Cảnh vật nơi đây như giấc mơ đã cháy. Đá nứt, cây khô, nước hóa thành tro.

Ở giữa lòng vực là một bia đá gãy đôi, khắc dòng chữ:

“Khi linh khí tắt, nhân đạo hãy nhớ:

Người cuối cùng, là kẻ mở đầu.”

Lạc Trần quỳ xuống, đặt tay lên bia.

Một tia sáng mờ rút ra từ lòng đất, chạy dọc qua cánh tay, chảy vào tâm mạch hắn.

Đau đớn, bỏng rát, như lửa đổ vào máu.

Nhưng hắn không rút tay ra.

Hắn mỉm cười — một nụ cười hiếm hoi trong ba nghìn năm.

“Nếu ngươi vẫn còn, ta sẽ tìm cách để ngươi sống lại.”

Trời bắt đầu đổ mưa. Không phải mưa nước, mà là mưa tro linh thạch — những hạt bụi sáng rơi xuống như nước mắt của trời.

Trong cơn mưa ấy, một âm thanh rất khẽ vang lên — từ sâu trong lòng đất:

“Ngươi không nên đánh thức ta…”

Mặt đất rung chuyển.

Những khe nứt đen ngòm lan ra như mạng nhện.

Một luồng khí lạnh tràn lên, khiến hơi thở của hắn đông cứng.

Từ trong bóng tối, một giọng cười trầm đục vọng ra:

“Ba nghìn năm rồi, cuối cùng… vẫn có kẻ nhớ đến ta.”

Lạc Trần đứng dậy, bàn tay vẫn đặt trên kiếm.

Ánh mắt hắn lạnh như đêm không trăng.

“Ngươi là ai?”

“Kẻ từng cùng trời tranh đạo… và thất bại.”

Gió bão cuộn lên, cuốn theo mưa tro và tàn linh khí.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn thấy một hình bóng mờ ảo, cao lớn, trói buộc trong xiềng xích vô hình — ánh mắt đỏ như lửa.

“Nhớ kỹ tên ta, phàm nhân cuối cùng của Vô Cực Tông.

Ta là Dạ Hàn – Ma Tôn của thời đại cũ.”

Rồi mọi thứ tan biến.

Chỉ còn Lạc Trần quỳ giữa thung lũng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.

Trong ngực hắn, một giọt máu đen trồi lên — chính giữa linh mạch.

Nó đập nhịp, hòa cùng hơi thở hắn.

Khi mở mắt ra, thế giới đã khác.

Màu sắc nhạt hơn, gió lạnh hơn, và tiếng thì thầm của linh khí vọng về không dứt.

“Linh khí chưa chết.

Nhưng thứ đang sống lại… có lẽ không còn là linh khí nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×