người tu tiên cuối cùng của nhân gian

Chương 2: Người Cuối Cùng Của Vô Cực Tông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió núi thổi hun hút, mang theo hơi lạnh thấu xương từ phương Bắc xa xăm. Trên đỉnh Thiên Cực Sơn, một bóng người gầy gò ngồi bất động trước tàn tích của đại điện Vô Cực. Mái tóc bạc phơ, y phục rách nát, tay nắm chặt một viên ngọc đen vỡ nát. Hắn là Lạc Trần, đệ tử cuối cùng, và cũng là người duy nhất còn thở trong cả tông môn đã hóa tro tàn.

Trước mặt hắn, những bức tượng thần tổ xưa kia lấp lánh linh quang nay chỉ còn là những khối đá nguội lạnh, phủ đầy rêu phong. Mùi máu, mùi tro, và mùi kim loại rỉ hòa quyện trong sương sớm, khiến không gian đặc quánh một nỗi chết chóc khó tả.

Lạc Trần khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn về phương trời xa. Mười hai năm tu hành, bảy năm nhập môn, bốn năm chấp sự, hai tháng vừa qua chiến đấu trong tuyệt vọng — tất cả giờ chỉ còn lại hắn.

“Sư phụ nói, khi linh khí diệt tận, người tu tiên sẽ phải chọn giữa sống và đạo. Nhưng nếu đạo đã mất, sống còn có nghĩa gì?”

Giọng hắn khản đặc, vang lên giữa khoảng không vô tận. Tiếng nói lạc đi trong gió, dội lại như tiếng vọng của chính linh hồn mình.

Mảnh tàn của Vô Cực

Bên cạnh tàn điện, một hố sâu khổng lồ vẫn còn bốc khói âm ỉ — nơi đại trận cuối cùng của Vô Cực Tông nổ tung. Khi linh khí biến mất, mọi pháp trận tự hủy, mọi đạo khí tan rã. Lạc Trần bò dậy, nhìn xuống lòng hố. Ở đó, hắn thấy một mảnh vỡ phát sáng nhạt – mảnh lõi của Thiên Linh Trận.

Hắn run rẩy bước tới, quỳ xuống nhặt mảnh vỡ. Lúc ấy, trong đầu vang lên một tiếng vọng mơ hồ, như đến từ sâu trong hư không:

“Khi đạo tan, vẫn còn tâm. Khi linh tắt, vẫn còn ý…”

Lạc Trần khựng lại. Đó là giọng của sư phụ hắn – Chân Quân Vô Nhai, người đã chết trong trận cuối cùng, lấy thân thể làm mồi cho trận pháp.

Hắn siết chặt mảnh ngọc, nước mắt lăn dài.

“Sư phụ… linh khí đã diệt, tu đạo còn có thể tiếp tục sao?”

Không ai đáp lại. Chỉ có gió, và tiếng tro bụi va vào nhau thành âm thanh lạc lõng.

Hành trình xuống núi

Ba ngày sau, bầu trời vẫn u ám, mặt trời chỉ là một vệt sáng nhạt. Lạc Trần khoác áo rách, mang theo túi cốt tro của sư phụ, bước xuống núi.

Con đường xuống Thiên Cực sơn giờ chỉ còn là sườn đá đổ nát. Dưới chân, từng dấu tích của các tông môn khác nằm rải rác — nơi từng là đạo viện, tu phủ, linh cốc… nay tràn đầy xương trắng. Không còn ai sống sót. Không còn linh khí để duy trì sinh mệnh.

Hắn đi qua Thần Thủy Cốc, nơi xưa kia suối linh uốn lượn quanh năm, giờ chỉ còn bùn lầy và đá khô.

Hắn đi qua Cửu Tinh Nhai, nơi từng treo chín ngọn đăng tinh chiếu sáng cả vực sâu, giờ là vực đen hun hút, thỉnh thoảng phát ra tiếng gió như than khóc.

Ở đó, Lạc Trần gặp một sinh linh đầu tiên sau tận thế — một bé gái độ tám tuổi, thân thể gầy gò, trên tay cầm một khúc gỗ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.

“Ngươi là… người sao?” – giọng bé run rẩy.

“Ta là người.”

“Người tu tiên sao?”

“…Không còn ai tu tiên nữa.”

Câu trả lời khiến đứa bé im lặng. Nó cúi đầu, đôi vai nhỏ run lên.

Lạc Trần nhìn nó, rồi ném ra nửa ổ bánh khô còn lại.

“Đi đi, đừng đến đây. Nơi này không còn gì để sống.”

Nhưng đứa bé không đi. Nó ngồi xuống bên hắn, tay giữ chặt bánh khô.

“Cha mẹ ta chết rồi. Ta sợ bóng tối.”

Lạc Trần im lặng rất lâu. Cuối cùng, hắn ngồi xuống cạnh đứa bé.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu Linh…”

Hắn khẽ gật đầu. Một cái tên giản dị, như ngọn đèn nhỏ giữa màn đêm vô tận.

Hồi sinh tia linh khí đầu tiên

Đêm ấy, giữa tàn tích của một ngôi miếu đổ, Lạc Trần ngồi thiền. Trong tâm hắn, một tia linh quang mờ nhạt lóe lên — một hạt bụi linh khí cuối cùng còn sót lại trong mảnh ngọc vỡ.

Hắn thử dẫn nó vào đan điền. Nhưng ngay lập tức, cơ thể hắn co giật, máu từ bảy khiếu trào ra. Linh khí loãng, không đủ để duy trì kinh mạch.

Tiểu Linh giật mình, lao đến ôm hắn:

“Đừng chết… huynh ơi…”

Giọng nó nhỏ như hơi thở.

Trong giây phút ấy, Lạc Trần hiểu ra — tu đạo không nằm ở linh khí, mà ở tâm ý. Nếu trời diệt đạo, người vẫn có thể tự tạo đạo.

Hắn vận toàn bộ sinh mệnh, ngưng thần nhập định. Từng giọt máu hóa thành sương đỏ bay quanh cơ thể, hòa vào hạt linh quang trong mảnh ngọc. Một luồng sáng bừng lên — yếu ớt, nhưng thật sự là linh khí tái sinh.

Trời đêm rực lên một đường sáng mong manh, chiếu vào thân thể hắn. Lần đầu tiên sau hàng trăm năm, một hạt linh khí mới được sinh ra giữa nhân gian đã tàn.

Người cuối cùng

Sáng hôm sau, Lạc Trần mở mắt. Mọi thứ như sáng rõ hơn. Hắn cảm nhận được một luồng khí ấm áp lưu chuyển trong đan điền. Không nhiều, nhưng đủ để duy trì hơi thở tu hành.

Tiểu Linh vẫn ngủ bên cạnh, tay vẫn nắm chặt áo hắn.

Lạc Trần khẽ cười, trong mắt dấy lên ánh sáng mới:

“Sư phụ, con hiểu rồi. Nếu trời không cho, con sẽ tự dựng lại đạo.”

Hắn đứng dậy, nhìn về phương Đông. Phía đó, mặt trời nhô lên, yếu ớt nhưng vẫn còn sức sưởi.

Trên thế giới không còn ai tu tiên. Nhưng ở giữa tro tàn nhân gian, vẫn còn một người — Lạc Trần, người tu tiên cuối cùng của Vô Cực Tông.

Và có thể, từ hắn, một tia linh quang mới sẽ khởi sinh.

“Khi đạo tàn, người còn. Khi linh diệt, tâm khởi. Từ tro tàn, đạo sẽ hồi sinh.”

Câu kinh ấy vang vọng trong đầu hắn, hòa cùng tiếng gió, như lời tiên tri cho kỷ nguyên mới của nhân loại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×