Ánh chiều tà đỏ rực như máu, phủ lên những tàn tích đổ nát của khu nghiên cứu cổ.
Lạc Trần ngồi lặng giữa đống đổ vỡ, thân thể bê bết máu, hơi thở nặng nhọc. Bên cạnh hắn là tấm bia đá gãy đôi, khắc chữ “Cổ Linh Cơ Giới Viện”.
Trận chiến vừa rồi, hắn chỉ suýt chết.
Nếu không phải linh khí trong máu tự phát cuồng, hắn đã bị nghiền nát cùng tòa tháp.
Hắn khẽ mở mắt. Ánh bạc trong con ngươi bập bùng như ngọn lửa yếu ớt.
Bên trong huyết mạch, một dòng năng lượng kỳ dị đang xoay cuộn — nó không còn là linh khí thuần túy, mà là linh huyết, thứ kết hợp giữa năng lượng sống và khí nguyên tạo hóa.
“Cái này… là sức mạnh của máu ư?”
Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Những ký ức chợt vụt qua đầu hắn.
Là lời tiên đoán trong di thư của Vô Cực Tông:
“Một ngày, khi linh khí trời đất tuyệt diệt, chỉ còn kẻ mang huyết mạch nghịch thiên mới chạm tới đạo.”
Hắn siết nắm tay. Trong lòng bàn tay, giọt máu đỏ như pha thủy ngân lăn xuống.
Ngay khi nó chạm đất, đất đá xung quanh rung lên, cây khô mọc rễ non, đá vụn sinh rêu.
“Máu ta… mang theo sinh cơ.”
Đó không chỉ là linh lực – mà là một phần bản nguyên sinh mệnh.
Từ xa, có tiếng kim loại va chạm.
Lạc Trần lập tức đứng dậy, toàn thân cảnh giác. Từ màn khói, mười mấy bóng người xuất hiện – không hẳn là người.
Cơ thể họ phủ lớp giáp sáng bạc, khuôn mặt lạnh lẽo, đôi mắt xanh lục lấp lóe ánh dữ.
Người máy sinh học.
Người dẫn đầu là một nữ nhân tóc trắng, áo choàng đen, trên vai có biểu tượng vòng tròn khuyết – dấu của “Liên Minh Khoa Giới”, tổ chức thống trị thế giới hiện tại.
“Lạc Trần.” – Giọng cô ta vang lên, lạnh và trong trẻo. – “Ngươi là cá thể bất thường. Dòng máu ngươi chứa năng lượng chưa định danh. Theo lệnh của Hội Đồng Cực Trí, ta đến đây để… thu hồi ngươi.”
Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không gợn sóng:
“Thu hồi? Hay là mổ xẻ?”
Cô ta khẽ nhếch môi: “Đều giống nhau cả thôi.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, những người máy sau lưng đồng loạt nhấc súng. Từng nòng pháo năng lượng nhắm thẳng vào hắn.
“Bắt đầu tiến trình loại bỏ.”
Tiếng máy rền vang, ánh sáng xanh xé gió lao tới.
Lạc Trần lập tức vận công. Huyết mạch toàn thân sáng rực, từng tia sáng đỏ như mạng lưới thần kinh lan khắp da thịt.
“Cửu Huyết Nghịch Thiên – Tầng Ba: Huyết Nguyên Phản Sinh!”
Không khí xung quanh như đông lại.
Những luồng đạn năng lượng vừa chạm đến đều bị xoắn vỡ, biến thành sương máu.
Dưới chân hắn, mặt đất vỡ nát, trồi lên những đường mạch máu đỏ như rễ cây, lan ra mười trượng.
Người máy đầu tiên xông vào.
Hắn giơ tay, chộp lấy đầu nó, bóp mạnh. “Rắc!” – thép gãy, tia lửa bắn tung tóe.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai kẻ khác đã lao đến từ hai bên, thanh gươm ánh sáng chém ngang lưng.
“Ầm!”
Lạc Trần bị đánh văng, va vào tường. Nhưng hắn không ngã – thay vào đó, máu từ vết thương lại tự liền lại, như dòng sông đỏ chảy ngược.
Làn da hắn phát sáng rực rỡ.
“Ngươi nghĩ ta là phàm nhân sao…”
Từng luồng linh huyết tụ thành cánh tay huyết khổng lồ phía sau lưng hắn. Một đòn quét ngang — toàn bộ hàng người máy bị nghiền nát.
Cô gái tóc trắng nhướng mày.
“Dữ liệu sai lệch. Cấp độ năng lượng vượt ngưỡng dự tính. Mức độ nguy hiểm: A+.”
Cô giơ tay. Một quả cầu đen bay ra từ găng tay, nổ tung giữa không trung, tạo nên trường năng lượng xoáy hút mạnh mẽ.
“Trường Tĩnh Tuyệt – Kích hoạt.”
Không gian co rút. Cơ thể Lạc Trần bị kéo nén lại, linh huyết trong người như bị ép khô.
“Khốn kiếp…”
Hắn gầm lên, toàn thân tỏa máu, ánh sáng đỏ chói lọi. Hàng ngàn ký tự cổ nổi lên quanh thân, tựa như trận pháp sống.
Một giây sau — linh huyết phát nổ.
Sức ép bị phá tan, trường năng lượng sụp đổ.
Cô gái tóc trắng vẫn đứng yên, nhưng ánh mắt bắt đầu dao động.
“Không thể nào… sức mạnh này… không thuộc về hệ sinh học nhân loại.”
Lạc Trần tiến lại gần, ánh nhìn lạnh như băng:
“Ngươi không hiểu đâu. Đây là con đường của ta – nghịch lại mọi định luật.”
“Ngươi sẽ huỷ diệt thế giới này.”
“Có lẽ. Nhưng chỉ khi thế giới đó đáng bị huỷ.”
Câu nói cuối cùng vang lên, gió thổi tung bụi mù. Một tia sáng đỏ lóe lên – và bóng của cô gái biến mất giữa cơn bão linh huyết.
Đêm.
Lạc Trần một mình ngồi trên đỉnh tháp đổ nát. Gió lạnh thổi qua mái tóc rối. Dưới chân hắn là biển đèn thành phố – rực rỡ nhưng xa lạ.
“Ta đã không còn thuộc về nhân loại.” – hắn khẽ nói.
“Nhưng ta vẫn là kẻ bảo vệ nhân gian.”
Giọt máu trên đầu ngón tay hắn lăn xuống, rơi vào khe đá, nảy mầm thành một cánh hoa nhỏ phát sáng.
Ánh sáng yếu ớt, nhưng ấm.
Ở nơi tận cùng của hắc ám, vẫn còn một chút ánh sáng – nhỏ bé như niềm tin, nhưng đủ để hắn bước tiếp.
Hắn nhắm mắt, linh huyết lặng lẽ chảy trôi như sông ngầm, đưa cơ thể vào trạng thái tĩnh tâm.
Giữa mông lung, hắn nghe giọng nói vang vọng trong đầu:
“Lạc Trần… máu ngươi đang gọi tới Thánh Vực. Đừng cưỡng lại.”
Hắn giật mình mở mắt.
“Thánh Vực?”
Xa xa, trên bầu trời, giữa hàng ngàn đèn đô thị, có một cột sáng khổng lồ đang bốc lên – xoáy thẳng vào mây.
Nơi đó…
chính là nơi từng được gọi bằng cái tên xưa cũ: Thiên Môn Cổ Tông.
Ánh mắt Lạc Trần sáng lên.
“Có lẽ, câu trả lời của ta… đang ở đó.”
Hắn đứng dậy, khoác áo, bước đi.
Bóng dáng hắn hòa vào ánh đêm, chỉ còn lại dư âm của những tia máu bạc lấp lánh — như ánh sao rơi, chiếu sáng con đường nghịch thiên phía trước.