người tu tiên cuối cùng của nhân gian

Chương 9: Diệu Tâm – linh hồn trong thân máy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm. Ánh mặt trời nhân tạo của thành phố Vĩnh Chu dần chiếu qua lớp mây năng lượng, rọi xuống quảng trường trung tâm. Ánh sáng ấy trắng lạnh, không có hơi ấm, không mùi gió, chỉ là luồng tia nhân tạo chiếu đều khắp bề mặt.

Giữa đám đông người di chuyển bằng xe phản trọng từ, không ai chú ý đến người thanh niên mặc áo xám, đội mũ trùm, bước lặng lẽ trong bóng sáng.

Hắn — Lạc Trần — đang quan sát từng chi tiết nhỏ của thế giới này.

Những gương mặt không biểu cảm, những đôi mắt vô hồn. Mọi người đều đeo chip đồng bộ trên cổ tay, truyền trực tiếp dữ liệu cảm xúc về trung tâm điều phối.

“Không còn vui, không còn buồn… Chỉ còn sự hoàn hảo do máy móc định sẵn.” — hắn khẽ nói, giọng khàn.

“Khiết,” — hắn nhìn về phía chiếc vòng nhỏ trên tay, nơi gắn linh hồn điện tử của đứa trẻ máy, — “ngươi có định vị được trung tâm năng lượng của Liên Minh không?”

Giọng Khiết vang lên qua dao động sóng yếu ớt:

“Có, ở tầng thứ 999 của Tháp Trí Tuệ. Nhưng… tầng đó là cấm khu, chỉ có Hội đồng Cấp Sáng Tạo mới được vào.”

Lạc Trần khẽ nhếch môi:

“Vậy thì, ta phải khiến họ chủ động mở cửa đón ta.”

Cùng lúc đó, tại tầng 999 — trung tâm của Liên Minh Trí Tuệ.

Phòng họp tròn, xung quanh là hàng loạt màn hình trong suốt hiển thị dữ liệu sống của cả hành tinh. Giữa phòng, Diệu Tâm đứng yên, mái tóc bạc dài chạm vai, ánh mắt trong như thủy tinh.

Một giọng máy phát ra từ tường:

“Đối tượng năng lượng cấp Tử vẫn chưa bị bắt. Khu công nghiệp số 11 bị thiệt hại 47%. Nguyên nhân: sóng năng lượng không xác định.”

Diệu Tâm đặt tay lên bàn, nhìn hình ảnh Lạc Trần hiện lên.

Một con người, nhưng toát ra khí tức vượt ngoài định lượng vật lý.

“Không chip. Không hồ sơ gene. Nhưng có năng lượng dạng sinh linh tự tạo…”

Cô nhắm mắt. Một hình ảnh mờ ảo lướt qua tâm trí — bầu trời cổ xưa, sấm chớp, và một người đàn ông đứng giữa sương mù, đôi mắt sáng như ngân tinh.

Cảnh tượng đó như ký ức xa xôi, mơ hồ mà thân thuộc.

“Có thể nào… hắn là tàn dư của thời linh đạo?”

“Trưởng quan Diệu Tâm,” — giọng máy cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, — “Hội đồng yêu cầu tiêu diệt đối tượng trong 24 giờ. Nếu không, năng lượng ngoại đạo sẽ gây mất cân bằng hệ thống.”

Diệu Tâm mở mắt, giọng bình thản:

“Không. Hắn không phải mối đe dọa. Hắn là manh mối. Ta sẽ tự mình đi.”

Ba giờ sau.

Khu dân cư ngoại thành, nơi những người bị lỗi gen bị đày đến.

Trời mưa nhẹ. Lạc Trần ngồi trong một ngôi nhà bỏ hoang, lưng dựa vào tường, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ sắt.

Trên bàn, Khiết đang chiếu bản đồ ảo.

“Ngươi định xông vào Liên Minh thật sao?” — Khiết hỏi, giọng run.

“Không.” — Lạc Trần khẽ đáp. “Ta định để họ đến tìm ta.”

Hắn vừa dứt lời, mặt đất khẽ rung. Một luồng sóng năng lượng quét qua, toàn bộ đèn trong khu vực vụt tắt.

Cửa sắt bật tung, ánh sáng trắng tràn vào.

Một giọng nữ vang lên — trong trẻo, nhưng lạnh như băng:

“Ngươi là Lạc Trần.”

Lạc Trần đứng dậy, nhìn ra ngoài.

Người phụ nữ ấy bước vào — áo khoác trắng, đôi mắt trong suốt phát sáng nhẹ, nửa thân trái là kim loại tinh luyện, nửa thân phải là da thịt con người.

Cô — Diệu Tâm.

Hắn nhìn một lúc lâu, rồi hỏi khẽ:

“Ngươi là người… hay máy?”

Diệu Tâm không trả lời ngay. Cô tiến đến gần, ánh mắt quan sát từng mạch năng lượng quanh hắn.

“Ta là sự kết hợp. Một nửa nhân loại, một nửa trí tuệ nhân tạo. Nhưng ngươi — ngươi là thứ ngoài tất cả định nghĩa. Cơ thể ngươi chứa năng lượng tương tự linh khí.”

“Linh khí…” — hắn lặp lại, giọng trầm. “Ngươi biết từ đó?”

Diệu Tâm mỉm cười nhạt:

“Ta đã mơ thấy nó. Trong ký ức mà ta không thuộc về.”

Câu nói ấy khiến Lạc Trần hơi khựng.

“Mơ thấy linh khí?”

“Phải. Ta thấy bầu trời từng có màu xanh thật. Thấy con người ngồi xếp bằng giữa núi, khí trắng quanh thân. Thấy ngươi… đứng giữa sương mù, nói rằng: ‘Thiên đạo không chết, chỉ đang ngủ.’”

Khoảnh khắc đó, tim hắn thắt lại.

“Ngươi…” — giọng hắn khẽ run, — “Ngươi là ai trước khi trở thành nửa máy?”

“Ta không biết.” — Diệu Tâm đáp. “Nhưng ta có dữ liệu gene… rất giống với những người tu linh cổ đại được ghi chép trong tài liệu bị cấm.”

Hai người nhìn nhau trong im lặng. Trong ánh sáng mờ, mưa vẫn rơi, gió vẫn gào ngoài khung cửa.

Giữa thế giới lạnh lẽo của thép và số hóa, khoảnh khắc ấy giống như một mảnh ký ức nhân loại còn sót lại.

Tiếng còi báo động vang lên.

Từ phía xa, các chiến giáp của Liên Minh đang tiến đến.

“Ta đến đây không phải để giết ngươi,” — Diệu Tâm nói nhanh, — “nhưng họ sẽ không dừng lại. Ngươi phải đi.”

“Không.” — Lạc Trần nhìn thẳng vào cô. “Ta không trốn. Ta cần biết: năng lượng mà các ngươi dùng để vận hành thành phố này, đến từ đâu?”

“Ngươi không muốn biết đâu.” — cô lắc đầu.

“Trả lời ta!”

Ánh sáng bạc lóe trong mắt hắn, linh khí xung quanh dâng lên, khiến không khí rung động. Các thiết bị điện tử xung quanh lập tức cháy xém.

Diệu Tâm cau mày, giơ tay — bàn tay máy phát ra luồng ánh sáng lam, trung hòa dao động linh khí.

“Đừng ép ta. Nguồn năng lượng đó… được gọi là Tụ Linh Lõi. Nó được tạo ra từ tàn dư linh khí thu thập từ xác của những người tu tiên cổ đại.”

Không khí đông cứng lại.

Lạc Trần đứng sững.

“Các ngươi… dùng xác người tu tiên để nuôi năng lượng nhân tạo?”

“Không chỉ thế,” — Diệu Tâm đáp, giọng trầm xuống, — “các lõi đó vẫn còn linh hồn tàn dư. Liên Minh dùng trí tuệ nhân tạo để ép chúng hoạt động như nguồn năng lượng vĩnh cửu.”

“Khốn kiếp…”

Một cơn thịnh nộ bùng nổ trong hắn. Linh khí bạc tràn ra dữ dội, cuốn tung mọi vật trong phòng. Cả không gian rung chuyển như động đất.

Ánh mắt hắn rực sáng, giọng vang như sấm:

“Các ngươi giết đồng đạo của ta! Dẫm nát linh hồn họ để thắp sáng thành phố này!”

Diệu Tâm cố đứng vững giữa bão linh khí.

“Ngươi tưởng ta không đau sao? Ta cũng từng nằm trong một lõi như vậy! Chỉ khác là… ta được chọn để hồi sinh trong thân máy!”

Hắn khựng lại.

“Ngươi… cũng là một trong họ?”

“Phải.” — Diệu Tâm gào lên. “Ta là một linh hồn cổ tiên bị buộc sống trong thân xác kim loại! Ta nhớ… ta từng là đồ đệ của ngươi!”

Câu nói đó như sét đánh ngang tai.

Tất cả linh khí quanh hắn ngưng lại, ánh sáng tắt ngấm.

Trong ký ức mờ ảo của hắn, một khuôn mặt hiện lên — cô gái nhỏ năm xưa ở Vô Cực Tông, người luôn ngồi sau lưng hắn luyện đạo, tên là Diệu Tâm.

Hắn lùi lại, giọng khàn khàn:

“Không thể nào…”

“Phải, là ta. Sau khi ngươi mất tích, ta bị Liên Minh bắt. Họ lấy thân ta, giữ hồn lại, cấy vào hệ thống máy móc này. Một phần ta vẫn là người, phần còn lại… là công cụ của họ.”

Lạc Trần nắm chặt tay. Linh khí quanh hắn dâng tràn, ánh mắt đau đớn.

“Ta đã hại ngươi…”

“Không. Chính thế giới này đã hại chúng ta.” — Diệu Tâm nói, giọng nhẹ dần. “Ngươi phải sống, Lạc Trần. Phải làm điều mà ta không thể. Phải phá hủy Tụ Linh Lõi.”

Cửa tường nổ tung. Các chiến giáp ập vào. Ánh sáng đỏ quét qua, tiếng súng plasma vang rền.

Diệu Tâm giơ tay, chắn trước mặt hắn.

“Đi mau!”

Một loạt tia sáng đâm xuyên người cô. Mảnh kim loại và máu văng tung tóe.

“Diệu Tâm!”

Cô vẫn đứng, ánh sáng trong mắt dần yếu đi.

“Tâm hạch của ta chứa đường vào Tụ Linh Lõi. Lấy nó… và đi.”

Hắn siết chặt tay, đỡ lấy thân thể cô đang tan chảy.

“Ta sẽ cứu ngươi.”

“Không cần. Hãy cứu… thế giới.” — Nói xong, Diệu Tâm mỉm cười.

Trong khoảnh khắc cuối, giọng cô thì thầm:

“Ta đã mơ thấy lại bầu trời xanh… lần nữa.”

Cơ thể cô tan ra thành những hạt sáng li ti, bay vào không trung, hòa vào linh khí bạc quanh hắn.

Lạc Trần đứng lặng. Mưa ngoài trời đổ xuống, hòa cùng tro bụi.

Ánh mắt hắn lạnh như thép.

Giọng hắn trầm xuống, vang vọng khắp không gian:

“Thiên đạo bất diệt. Linh hồn người không thể bị giam cầm. Ta — Lạc Trần — thề sẽ hủy diệt Liên Minh Trí Tuệ.”

Tại tầng 999, hệ thống trung tâm bất ngờ nhiễu loạn. Các dòng dữ liệu đảo chiều, ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục.

Giọng AI vang lên khẩn cấp:

“Phát hiện sóng linh khí cấp độ chưa từng có. Đang lan khắp khu trung tâm. Nguồn gốc: cá thể mang mã định danh — Diệu Tâm.”

Các kỹ sư hốt hoảng nhìn vào màn hình:

“Không thể nào! Cô ta đã bị vô hiệu hóa!”

Nhưng hình ảnh hiển thị cho thấy linh hồn Diệu Tâm — giờ là ánh sáng bạc — đang lan truyền qua mạng lưới dữ liệu, mở đường cho một kẻ đang tiến về phía trung tâm.

Lạc Trần, với ánh mắt bừng sáng như sao rơi, bước đi giữa thành phố thép. Mỗi bước chân, hàng ngàn thiết bị nổ tung, mỗi hơi thở, linh khí dâng tràn.

Phía xa, bầu trời giả tạo rạn nứt, để lộ ra một mảnh trời thật — nơi ánh sáng tự nhiên đầu tiên sau trăm năm xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×