người từng thuộc về tôi

Chương 1: Ngọn lửa trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Diệp ngồi trong căn hộ trống trơn của mình, ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng không mất đi vẻ kiêu hãnh. Sau nhiều năm cam chịu, năm ngoái cô đã quyết định rời khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu, không hạnh phúc. Tấm giấy ly hôn còn thơm mực như nhắc nhở cô rằng, từ hôm nay, Lâm Diệp chỉ còn sống cho bản thân mình.

Căn hộ vừa mới thuê, mọi thứ đơn giản nhưng đủ ấm áp. Trên bàn, còn vài túi đồ ăn mang về từ nhà hàng gần công ty. Cô tự nhủ: “Cuộc sống này, cuối cùng cũng là của mình. Không ai có quyền kiểm soát nữa.”

Nhưng cuộc sống độc lập không có nghĩa là bình yên. Khi Lâm Diệp mở cửa sổ, ánh đèn từ tòa nhà đối diện phản chiếu xuống khiến cô giật mình. Một bóng người quen thuộc đứng đó, dáng người cao ráo, thần thái lạnh lùng đến đáng sợ.

Hạ Thần.

Anh – người từng là chồng cô, người đã khiến cô rơi vào những năm tháng cam chịu, tổn thương không thể nói thành lời – giờ lại đứng trước mắt cô, nở nụ cười mỉa mai mà vẫn đủ sức khiến tim cô thắt lại.

“Lâm Diệp… không ngờ em lại sống tốt như vậy.” Giọng anh trầm ấm nhưng mang theo sự khiêu khích không thể chối từ.

Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Hạ Thần… lâu quá không gặp.” Giọng cô khẽ run, không phải vì sợ hãi mà vì những ký ức cũ bỗng ùa về.

Anh bước vào, chỉ bằng một cái nhìn cũng đủ khiến cô hồi hộp. “Anh nghe nói em vừa ký hợp đồng lớn với đối tác Nhật, thành công rực rỡ… Không ngờ em mạnh mẽ hơn anh tưởng.”

Lâm Diệp cười gượng: “Anh đến… vì công việc?”

Hạ Thần cười khẩy, bước tới gần, chỉ cách cô vài bước. “Công việc thôi sao? Hay là muốn kiểm tra xem em đã quên anh chưa?”

Tim cô đập mạnh. Cô không muốn, nhưng không thể phủ nhận cảm giác… vẫn còn một phần gì đó thuộc về anh, phần mà cô từng cố giấu đi.

Hạ Thần ngồi xuống ghế đối diện, mắt dán vào cô, sắc lạnh nhưng đầy quyền lực. “Em biết không, anh chưa từng quên em. Những năm qua, nhìn em sống độc lập, mạnh mẽ, anh vừa hận vừa… muốn chiếm hữu.”

Lâm Diệp hít sâu, vừa muốn chạy trốn, vừa muốn biết lý do anh trở lại. “Anh… tại sao bây giờ?”

Anh mỉm cười nhưng nụ cười đó lạnh như băng. “Vì em… vẫn là của anh, dù em có muốn hay không.”

Câu nói vang lên trong căn phòng trống khiến không khí trở nên ngột ngạt. Lâm Diệp đứng dậy, bước ra gần cửa sổ, nhìn ra thành phố nhộn nhịp bên ngoài, cố gắng trấn tĩnh bản thân. “Anh… đừng làm phiền tôi. Tôi không còn là người của anh nữa.”

Hạ Thần đứng lên, tiến đến, thấp giọng: “Anh biết, nhưng em cũng biết, dù có cố quên anh, thì ký ức, cảm xúc, vẫn sẽ bám lấy em. Em không thể chối bỏ anh hoàn toàn, Lâm Diệp.”

Một phần Lâm Diệp muốn hét lên, đẩy anh ra xa, nhưng phần khác lại muốn nghe anh nói thêm. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò làm tim cô dường như sắp vỡ ra.

“Em đã quên anh, hay chỉ… chưa đủ mạnh mẽ để quên?” Hạ Thần bước tới, gần tới mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh trên da.

Lâm Diệp hít sâu, quyết định giữ khoảng cách. “Anh sai rồi… chúng ta đã hết rồi. Tôi sẽ sống cho bản thân mình, không cho anh… hay bất cứ ai chi phối nữa.”

Hạ Thần không vội đáp. Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt như thách thức, vừa đe dọa vừa mời gọi. “Được, tôi sẽ chờ xem… em có giữ được lời hứa đó không.”

Không khí giữa họ ngưng đọng, vừa căng thẳng vừa đầy lôi cuốn. Dù là hận hay tình, cả hai đều biết, cuộc gặp này chỉ là khởi đầu cho một trò chơi mà người thắng kẻ thua sẽ không chỉ là trái tim, mà còn là tất cả dục vọng, quyền lực và sự chiếm hữu.

Lâm Diệp nhắm mắt lại, tự nhủ: “Phải mạnh mẽ… tôi không thể để anh kiểm soát cuộc đời mình lần nữa.” Nhưng trong sâu thẳm, cô biết… trò chơi này vừa mới bắt đầu, và nó sẽ không hề dễ dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×