người từng thuộc về tôi

Chương 2: Cuộc chạm trán không thể tránh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Diệp bước vào văn phòng công ty với tâm trạng vừa quyết liệt vừa dè chừng. Sau cuộc gặp đêm qua với Hạ Thần, đầu óc cô vẫn còn bủn rủn. Cô tự nhủ: “Mình không thể để anh lấn át lần nữa. Đây là công việc, không phải cảm xúc.”

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, ánh mắt cô chạm phải Hạ Thần đang đứng trong phòng họp – khuôn mặt lạnh lùng, tay cầm hồ sơ. Anh đang đợi cô.

“Chào buổi sáng, Lâm Diệp,” giọng anh trầm nhưng lại mang theo sự khiêu khích. “Có vẻ em không muốn gặp anh… nhưng em vẫn xuất hiện đúng giờ.”

Cô nhăn mặt, cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh: “Anh… đến vì công việc?”

Hạ Thần nhếch môi cười, bước tới gần bàn làm việc của cô: “Công việc thôi sao? Hay anh là người không thể rời mắt khỏi em?”

Tim Lâm Diệp đập nhanh, cô ghét cái cảm giác này, nhưng lại không thể phủ nhận một phần bản thân vẫn bị hút về anh. “Anh… đừng làm phiền tôi. Tôi có việc phải làm.”

Anh không đáp ngay. Thay vào đó, anh đặt một chiếc USB lên bàn cô. “Đây là dữ liệu hợp tác với đối tác Nhật mà em cần ký. Anh muốn… đảm bảo em không gặp khó khăn.”

Cô nhìn USB, cầm lên nhưng không nói gì. Ánh mắt Hạ Thần nhìn chằm chằm, như đang đọc từng suy nghĩ trong đầu cô.

Trong cuộc họp tiếp theo, cả hai phải phối hợp để bàn về dự án hợp tác quốc tế. Lâm Diệp nỗ lực giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng mọi cử chỉ của Hạ Thần đều như một trò chơi: nắm quyền, đẩy cô vào thế phải phản ứng, vừa gây khó chịu, vừa khiến cô căng thẳng đến tột độ.

Khi cô trình bày kế hoạch với đối tác, Hạ Thần đứng sau lưng, nhìn chằm chằm. Mỗi lần cô bị ngập ngừng hoặc do dự, ánh mắt anh như muốn nhắc nhở: “Anh vẫn ở đây, kiểm soát tất cả.”

Sau cuộc họp, Hạ Thần dẫn cô ra một quán cà phê nhỏ gần văn phòng. Cô ngồi đối diện, cố gắng giữ khoảng cách.

“Anh không cần phải làm vậy,” cô nói. “Chúng ta chỉ là đối tác trong công việc, đừng biến nó thành vấn đề cá nhân.”

Hạ Thần mỉm cười lạnh: “Anh biết, nhưng anh cũng biết… em không thể hoàn toàn quên anh. Và anh sẽ tận dụng điều đó.”

Cô nhắm mắt, hít sâu. Từng lời nói, từng cử chỉ của anh đều khiến tim cô rối loạn. Nhưng cô tự nhủ: “Phải mạnh mẽ… đây là công việc, không phải cảm xúc.”

Nhưng Hạ Thần không để cô yên. Anh tiến lại gần, giọng trầm xuống: “Lần trước em từ chối anh. Lần này… anh muốn xem em có đủ sức từ chối anh nữa không.”

Lâm Diệp đứng dậy, lòng vừa sợ vừa tức giận. “Anh… đừng lợi dụng công việc để quấy rối tôi!”

Hạ Thần nhìn cô, đôi mắt đầy quyền lực và dục vọng: “Anh không quấy rối. Anh chỉ… nhắc em, rằng dù có cố quên anh, em vẫn thuộc về anh một phần nào đó.”

Cô nghẹn lời, nhưng trong tim một ngọn lửa bùng lên: vừa căm hận, vừa tò mò. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy tim mình bị giằng xé dữ dội đến thế.

Khi bước ra ngoài quán cà phê, cô biết một điều: trò chơi này mới chỉ bắt đầu. Và cô sẽ phải chiến đấu không chỉ cho công việc, mà còn cho trái tim vốn đang rối loạn từng mảnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×