Sáng hôm sau, Lâm Diệp bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề. Dự án hợp tác Nhật Bản đang ở giai đoạn quyết định, mọi sai sót nhỏ đều có thể hủy hoại uy tín công ty. Đồng thời, tâm trí cô vẫn còn ám ảnh bởi đêm qua – khoảnh khắc Hạ Thần kéo cô vào vòng tay, ánh mắt vừa quyền lực vừa mê hoặc.
Cửa phòng mở, Hạ Thần xuất hiện, bước tới gần cô, ánh mắt sắc bén:
“Em đã sẵn sàng cho hôm nay chưa?” giọng anh trầm, đầy quyền lực.
Cô gật đầu, cố kiềm chế cảm xúc: “Tôi… sẽ tập trung vào dự án.”
Nhưng anh bước sát bên, hơi nghiêng người, ánh mắt thăm dò: “Anh biết… em vừa sợ vừa khao khát anh. Em không thể phủ nhận, và anh cũng vậy. Anh không rời đi, Lâm Diệp.”
Trong buổi họp trực tuyến với đối tác Nhật, Hạ Thần liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa, vừa thử thách năng lực của cô, vừa tạo áp lực tâm lý. Mỗi lần cô trả lời đúng, ánh mắt anh liếc qua, lạnh lùng nhưng đầy chiếm hữu, khiến tim cô đập rộn ràng.
Đột nhiên, một email từ cấp trên nhảy lên trên màn hình: “Vấn đề nghiêm trọng! Dữ liệu tài chính bị lỗi, có thể ảnh hưởng hợp đồng.”
Cô hít sâu, nhìn Hạ Thần: “Chúng ta phải xử lý ngay. Không còn thời gian chần chừ.”
Anh tiến lại gần, đặt tay lên bàn cạnh cô, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc bén pha chút dịu dàng:
“Anh sẽ ở đây. Em không phải một mình.”
Khi cô cúi xuống laptop, anh cúi sát bên, hôn nhẹ lên gáy cô – một cái hôn vừa đủ để khiến cô run rẩy, vừa sợ vừa mê đắm. Cơ thể cô căng lên, nhưng lý trí hét lớn: “Sai… phải tập trung công việc!”
Sau khi hoàn tất xử lý dữ liệu, Hạ Thần kéo cô ra phòng riêng. Anh nhìn sâu vào mắt cô:
“Anh đã giấu em nhiều điều. Quá khứ của anh, lý do anh từng rời xa… tất cả chỉ để bảo vệ em. Bây giờ, anh muốn em hiểu rằng anh không còn giấu nữa.”
Cô ngập ngừng, trái tim vừa căng thẳng vừa rung động: “Anh… tôi… không biết phải làm gì…”
Anh bước tới, nắm tay cô, giọng trầm và đầy cám dỗ:
“Anh không ép em. Anh chỉ muốn em lựa chọn – trái tim em, hoặc lý trí. Nhưng em phải hiểu, dù lựa chọn nào, anh cũng không rời đi.”
Cô nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận cuộc chiến giữa quyền lực, dục vọng và tình cảm tràn ngập khắp cơ thể. Cô biết chắc rằng, lần này, quyết định của mình sẽ thay đổi hoàn toàn cả trái tim lẫn cuộc đời.
Lâm Diệp mở mắt, nhìn thẳng vào Hạ Thần, giọng đầy quyết tâm:
“Anh… tôi sẽ không để lý trí lấn át trái tim nữa. Tôi… sẽ chọn cảm xúc của mình. Nhưng… anh phải chứng minh, anh xứng đáng với trái tim này.”
Hạ Thần mỉm cười, ánh mắt pha lẫn quyền lực và dịu dàng, kéo cô vào vòng tay:
“Anh sẽ làm tất cả… để em biết, em là duy nhất của anh. Và trò chơi này… chúng ta sẽ cùng trải qua, Lâm Diệp.”
Đêm đó, căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng nhạt, không còn khoảng cách giữa hai con người, chỉ còn cảm xúc, dục vọng và tình yêu dâng trào, báo hiệu một chương mới – vừa đam mê vừa ám ảnh, chưa từng có trong đời cô.