Đêm xuống, văn phòng công ty vẫn sáng đèn. Lâm Diệp ngồi một mình, kiểm tra lại báo cáo dự án Nhật Bản, cơ thể còn căng thẳng sau buổi sáng đầy áp lực. Mọi thứ tưởng chừng đã ổn, nhưng cô cảm nhận một luồng năng lượng lạ: Hạ Thần đang ở gần.
Cửa phòng bật mở, anh xuất hiện, bước vào không một tiếng động. Ánh mắt anh sắc lạnh, quyền lực, vừa khiến cô căng thẳng vừa gây cảm giác mê hoặc.
“Anh…” cô bất ngờ, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Anh tiến lại gần, giọng trầm pha chút cám dỗ: “Anh muốn nói sự thật… về quá khứ của anh. Em có muốn nghe không?”
Cô nhíu mày, cảnh giác: “Anh… tại sao bây giờ?”
Hạ Thần cúi xuống, hơi nghiêng người, khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở nóng rực:
“Có những điều anh chưa từng tiết lộ… anh từng buộc phải ra đi, nhưng không phải vì không yêu em. Anh đã giấu em một bí mật quan trọng: sự nghiệp và gia tộc anh từng gặp nguy hiểm, và anh phải bảo vệ em khỏi cơn bão ấy.”
Cô cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Một phần ghét anh vì đã lừa dối cô, nhưng một phần khác lại tò mò, khao khát biết sự thật.
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, một cái hôn vừa đủ khiến cô run rẩy, vừa sợ vừa mê đắm. Cơ thể cô căng lên, lý trí hét lớn: “Sai… phải dừng lại!”
Hạ Thần không buông. Anh nắm tay cô, ánh mắt quyền lực, chiếm hữu xen lẫn dục vọng:
“Anh không ép em. Anh chỉ muốn em biết… anh luôn ở đây. Em không thể trốn khỏi anh, Lâm Diệp.”
Cô đẩy anh ra, thở dốc, lòng vừa căm giận vừa rối bời. Một phần ghét anh đến tận xương tủy, nhưng một phần khác không thể chối bỏ cảm giác bị mê hoặc.
Đột nhiên, điện thoại reo. Một email từ đối tác Nhật: “Báo cáo vừa chỉnh sửa, yêu cầu xác nhận ngay.”
Cô hít sâu, nhìn Hạ Thần: “Chúng ta phải xử lý gấp!”
Anh mỉm cười, ánh mắt pha chút dịu dàng: “Được. Nhưng em cũng phải hiểu… trò chơi này không chỉ là công việc. Nó còn là anh và em.”
Hai người cùng ngồi bên laptop, vừa phối hợp giải quyết báo cáo, vừa đối diện với cảm xúc hỗn độn trong lòng. Mỗi lần chạm tay, mỗi ánh nhìn đều khiến cô căng thẳng, vừa căm giận vừa khao khát.
Sau khi hoàn tất báo cáo, Hạ Thần kéo cô vào lòng, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô:
“Em đã làm tốt… nhưng anh biết, em vẫn sợ anh. Và anh thích điều đó.”
Lâm Diệp nhắm mắt, thở dốc, cảm nhận cuộc chiến giữa quyền lực, dục vọng và tình cảm chưa bao giờ căng thẳng đến thế. Cô biết chắc rằng, trò chơi này sẽ còn kéo dài, vượt ngoài mọi giới hạn… và trái tim cô sẽ không còn là của riêng cô nữa.