Ngày hôm đó, Lâm Diệp phải chuẩn bị cho một buổi thuyết trình quan trọng với đối tác Nhật. Cô biết, đây là cơ hội quyết định uy tín công ty và dự án, nhưng cũng là lúc Hạ Thần xuất hiện để kiểm soát từng chi tiết.
Ngay khi cô bước vào phòng họp, anh đã đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm hồ sơ, như thể chủ nhân của mọi thứ.
“Em đã sẵn sàng chưa?” giọng anh trầm nhưng đầy quyền lực.
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Sẵn sàng.”
Khi buổi thuyết trình bắt đầu, Hạ Thần liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa, vừa thử thách năng lực của cô, vừa khiến cô căng thẳng đến mức tim đập nhanh. Mỗi lần cô trả lời thành công, ánh mắt anh liếc qua, lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, khiến cô cảm nhận được sức hút mê hoặc và áp lực đồng thời.
Sau buổi họp, Hạ Thần dẫn cô ra một phòng riêng để “trao đổi thêm”.
“Anh biết em mệt, nhưng anh muốn em nghe anh nói một điều,” anh bắt đầu, giọng trầm, đầy cám dỗ.
Cô nhíu mày, cảnh giác: “Nói đi, nhưng nhanh thôi. Tôi còn nhiều việc.”
Anh bước gần, nắm lấy tay cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm là dục vọng và cảm xúc mà anh không thể che giấu:
“Em biết không… anh không chỉ muốn kiểm soát công việc. Anh muốn… kiểm soát tất cả về em. Em là của anh, dù em có muốn hay không.”
Cô giật mình, nhịp tim dồn dập. “Anh… Hạ Thần… đừng… như vậy…”
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, một cái hôn vừa đủ để làm cô run rẩy, vừa sợ vừa khao khát. Cơ thể cô căng lên, nhưng lý trí hét lớn: “Đây là sai… phải dừng lại!”
Nhưng Hạ Thần không buông. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm:
“Anh không ép buộc. Anh chỉ muốn em biết… anh luôn ở đây. Anh không để em chạy trốn khỏi anh.”
Cô đẩy anh ra, thở dốc, lòng vừa căm giận vừa rối bời. Một phần cô ghét anh đến tận xương tủy, một phần lại không thể chối bỏ cảm giác bị mê hoặc.
Ngày hôm sau, áp lực từ dự án vẫn còn, và Hạ Thần tiếp tục đóng vai đồng nghiệp quyền lực, vừa giúp cô vừa thử thách cô. Mỗi hành động của anh đều khiến cô phải đi trên lằn ranh giữa lý trí và cảm xúc, vừa căng thẳng vừa mê hoặc.
Khi đêm đến, Lâm Diệp ngồi một mình trong phòng, tay run run cầm tách cà phê:
“Trò chơi này… quá nguy hiểm. Anh không chỉ muốn chiếm lấy trái tim tôi, mà còn muốn kiểm soát toàn bộ cuộc đời tôi. Tôi phải mạnh mẽ… nhưng sao trái tim vẫn không nghe lý trí?”
Cô biết chắc một điều: cuộc chiến giữa tình – thù – dục vọng vừa bắt đầu, và lần này, cô sẽ phải chiến đấu không chỉ cho công việc, mà còn cho trái tim mình.