người từng thuộc về tôi

Chương 4: Lằn ranh cám dỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lâm Diệp bước vào công ty với tâm trạng vừa quyết liệt vừa dè chừng. Dự án hợp tác với đối tác Nhật bước vào giai đoạn quan trọng nhất: ký kết hợp đồng. Cô biết, mọi sai sót nhỏ đều có thể trở thành cơ hội để Hạ Thần… kiểm soát cô một lần nữa.

Cuộc họp diễn ra trong phòng hội nghị sang trọng. Hạ Thần ngồi đối diện cô, ánh mắt lạnh lùng, bàn tay vẽ những đường vô hình trên bàn, khiến cô cảm nhận được quyền lực lấn át từng cử chỉ.

“Lâm Diệp,” anh mở lời, giọng trầm nhưng đầy uy lực, “anh muốn em tự tin trình bày tất cả chi tiết. Đừng để đối tác thấy bất cứ dấu hiệu lo lắng nào.”

Cô hít sâu, gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Khi cô bắt đầu trình bày, anh bất ngờ xen vào một câu hỏi khiến cô phải lập tức phản ứng:

“Em nghĩ sao về rủi ro tiềm ẩn trong dự án này, nếu đối tác Nhật phát hiện sai sót?”

Cô hít mạnh, nhanh chóng đưa ra giải pháp hợp lý, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Mỗi câu hỏi của Hạ Thần vừa là thử thách công việc, vừa là một cú kích thích tâm lý khiến cô căng thẳng.

Cuộc họp kết thúc, Lâm Diệp ra ngoài, muốn thở một hơi dài. Nhưng Hạ Thần lại đi theo, bước tới gần cô ở hành lang vắng:

“Em làm tốt… nhưng anh biết em vẫn sợ anh,” anh nói, giọng trầm, nụ cười lạnh lóe lên.

Cô quay lại, đôi mắt cứng như thép: “Anh sai rồi. Tôi chỉ căng thẳng vì dự án, không phải vì anh.”

Anh tiến gần hơn, tay đặt lên bờ vai cô, hơi thở phả nhẹ vào tai cô: “Anh không cần em thừa nhận. Anh chỉ muốn em biết… anh luôn có mặt, không rời bỏ, dù em có muốn hay không.”

Lâm Diệp cố gắng bước ra, nhưng anh nắm tay cô lại, lực vừa đủ để cô không phản kháng. Tim cô đập mạnh, cả cơ thể nóng ran.

“Anh… Hạ Thần…” cô lắp bắp, vừa giận vừa sợ, nhưng cũng khó giấu cảm giác bị cuốn hút.

Anh cúi thấp, môi gần sát tai cô, giọng trầm và đầy cám dỗ: “Anh sẽ không buông em… không bao giờ. Em có thể chạy, nhưng em sẽ không thể trốn khỏi anh.”

Một phần Lâm Diệp căm ghét anh đến tận xương tủy, nhưng một phần khác lại không thể chối bỏ cảm giác vừa sợ vừa khao khát.

Khi anh rời đi, để lại căn hành lang trống rỗng, Lâm Diệp tự nhủ: “Trò chơi này… đã vượt quá mọi giới hạn. Anh không chỉ muốn chiếm lấy trái tim em, mà còn muốn kiểm soát tất cả, từng cảm xúc, từng hành động của tôi.”

Trong đêm, khi cô ngồi lại bàn làm việc, ánh mắt rực lên quyết tâm: “Mình sẽ không khuất phục. Nhưng nếu anh muốn chơi trò này… tôi cũng sẽ không thua.”

Và từ khoảnh khắc đó, cuộc đấu giữa thù – tình – dục vọng chính thức bắt đầu, vừa căng thẳng, vừa ám ảnh, khiến bất cứ ai đọc cũng không thể rời mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×