Buổi sáng, Lâm Diệp bước vào công ty với tâm trạng căng thẳng. Dự án hợp tác Nhật Bản đang gặp vấn đề nghiêm trọng: một báo cáo tài chính quan trọng bị lỗi, nếu không xử lý kịp thời, công ty có thể mất uy tín và hợp đồng bị hủy.
Cô bước vào phòng họp, và như dự đoán, Hạ Thần đã ở đó, ánh mắt sắc lạnh như muốn đọc tất cả suy nghĩ của cô.
“Em đã thấy vấn đề chưa?” anh hỏi, giọng trầm, vừa quyền lực vừa thách thức.
Cô gật đầu: “Rồi, tôi đã kiểm tra, nhưng cần hợp tác với anh để sửa nhanh trước khi gửi cho đối tác.”
Anh bước tới, đứng gần cô, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc bén nhưng pha chút cám dỗ: “Anh biết… em căng thẳng. Nhưng em cũng biết… anh sẽ không để em thất bại.”
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác vừa sợ vừa khao khát lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi lần anh tiến lại gần, tim cô như bị xiết chặt.
Trong khi xử lý báo cáo, Hạ Thần liên tục nhắc nhở, sửa từng chi tiết nhỏ, vừa giúp cô vừa thử thách cô. Khi cô mắc một lỗi nhỏ, anh nghiêng người, ánh mắt sâu hun hút:
“Em biết không… anh thích cách em kiên cường. Nhưng em cũng biết… em không thể hoàn toàn rời xa anh.”
Cô quay đi, cố gắng không để tim bị rung động. Nhưng anh cúi xuống, hôn nhẹ vào cổ cô, đủ khiến cô run rẩy. Lý trí cô hét lớn: “Đây là sai… phải tập trung công việc!”
Nhưng Hạ Thần vẫn không buông. Anh nắm tay cô, ánh mắt quyền lực và chiếm hữu xen lẫn dục vọng:
“Anh không ép buộc. Anh chỉ muốn em biết… anh luôn ở đây. Em không thể trốn khỏi anh.”
Một phần Lâm Diệp căm ghét anh, nhưng một phần khác lại bị mê hoặc đến mức khó chịu.
Đột nhiên, điện thoại reo lên. Đối tác Nhật gọi trực tiếp: “Báo cáo chưa hoàn tất, cần xác nhận ngay!”
Cô quay lại nhìn Hạ Thần, ánh mắt quyết liệt: “Chúng ta phải xử lý gấp!”
Anh gật, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào cô: “Được, chúng ta sẽ phối hợp… nhưng em phải hiểu, trò chơi này không chỉ là công việc. Nó còn là… giữa em và anh.”
Hai người cùng xử lý báo cáo, vừa đấu trí, vừa đấu cảm xúc. Mỗi cú chạm tay, mỗi ánh nhìn đều khiến cơ thể cô căng lên, vừa căng thẳng vừa mê hoặc.
Sau khi gửi báo cáo thành công, Hạ Thần tiến lại gần, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, giọng trầm:
“Em đã làm tốt… nhưng anh biết, em vẫn sợ anh. Và anh thích điều đó.”
Cô nhắm mắt, thở dốc, lòng vừa căm ghét vừa rối bời. Trò chơi quyền lực và dục vọng chưa bao giờ căng thẳng đến thế, và Lâm Diệp biết chắc rằng, cô sẽ không thể thoát khỏi Hạ Thần… dù có muốn hay không.